Mắt thấy ván đã đóng thuyền, Thái Hậu đều vội vàng thận trọng như vậy, không ít người ở đây, cho dù trong lòng không muốn, cũng không dám mở miệng phản bác nửa chữ.
Hầu phu nhân mỉm cười gật đầu với Đường Mẫn, nói: “Nha đầu, còn không mau quỳ hành lễ?”
Đường Mẫn gật gật đầu, tiến lên vén váy quỳ xuống, vị nữ quan dẫn các nàng đi Thọ Khang Cung đã bưng một ly trà lẳng lặng đứng bên cạnh nàng.
Nàng dập đầu lạy Thái Hậu ba cái trước, sau đó bưng chén trà, giơ lên đưa cho Tiền Thái hậu, “Mời mẫu thân dùng trà.
”
Hầu phu nhân ở bên cạnh cười nói: “Con nha, không thể kêu Thái Hậu là mẫu thân, phải kêu mẫu hậu.
”
Trong lòng Đường Mẫn biệt nữu, nhưng vẫn không lộ bất luận cảm xúc gì, thẹn thùng cắn môi, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu kiều nộn, Thái Hậu nhìn thấy, trong lòng buồn bã mất mát.
“Tiểu nữ Đường Mẫn cung thỉnh mẫu hậu dùng trà.
”
Thái Hậu duỗi tay tiếp nhận, tượng trưng uống một ngụm, sau đó đưa cho nữ quan bên cạnh, tiến lên đỡ Đường Mẫn dậy.
“Bé ngoan, mau đứng lên.
”
“…… Tạ thái, mẫu hậu.
” Xin lỗi, hiện tại thật đúng là phi thường không quen, vốn dĩ có một mẹ ruột gần như mềm yếu vô năng nhất trên đời này, không hộ được con gái, hiện tại lại có một mẹ nuôi quyền thế nhất khắp thiên hạ, trước sau chênh lệch thật đúng là làm người thổn thức.
Thái Hậu nghe ra nàng không thích ứng, hơn nữa ánh mắt cô nương này quá mức thanh triệt, trong mắt không có một tia tính kế, làm cho trong lòng Thái Hậu dâng lên một tia mềm mại.
Cho dù biết chính mình là Thái Hậu, cũng không có bất luận tham lam hoặc cảm xúc kích động gì, xem ra nàng thật sự không rõ quyền thế, nếu nàng vẫn luôn ngoan ngoãn, bà sẽ luôn đối đãi nàng như con gái, nếu có một ngày nàng thay đổi, chính mình cũng sẽ không nương tay.
Đã bao nhiêu năm bà không thích mang ngọc bội, nhưng vòng tay xanh sẫm trên cổ tay đã đeo thật lâu, mặt ngoài vòng tay là hoa văn hai con phượng hoàng, ở cổ đại, phượng hoàng chuyên dùng cho Hoàng Hậu, người khác không thể sử dụng.
“Ai gia và Hoàng Đế sẽ cùng nhau định phong hào cho con, vòng tay này đi theo mẫu hậu rất nhiều năm, hôm nay tặng cho con.
” Dứt lời, tháo xuống muốn tròng lên tay Đường Mẫn.
Đường Mẫn lại giơ tay ngăn lại động tác của Thái Hậu, “Mẫu hậu không thể, vòng tay này tất nhiên là vật mẫu hậu âu yếm, hơn nữa nếu mẫu hậu đưa, Tiểu Mẫn tự nhiên phải tùy thân mang theo, đây chính là vật dễ vỡ, ở trong phủ Tiểu Mẫn còn phải xử lý rất nhiều chuyện, sợ không cẩn thận làm hỏng, hay là túi thơm này đi, hương vị trên người mẫu hậu rất thơm.
”
Vòng tay so sánh với túi thơm, cái nào nặng cái nào nhẹ vừa thấy tự biết, nếu là người khác khẳng định chọn vòng tay, vòng tay này cũng không phải vật dùng giá có thể cân nhắc, nha đầu này lại ném dưa hấu nhặt hạt mè.
“Đây là Thanh Lam thêu, nếu con thích hương vị này, về sau muốn kiểu khác, ta sai Thanh Lam làm cho con.
” Dứt lời, cởi xuống túi thơm bên hông đưa cho Đường Mẫn.
Vị nữ quan bưng trà tiến lên doanh doanh hành lễ với Đường Mẫn nói: “Cô nương có thể thích túi thơm nô tỳ làm là phúc khí của nô tỳ, nếu sau này thích kiểu khác, cô nương cứ việc phân phó.
”
“Đa tạ.
”
Thưởng Hoa yến kết thúc trong khi mọi người nói không rõ cảm xúc, trước khi đi Thái Hậu lôi kéo tay Đường Mẫn, dặn nàng rảnh rỗi thường xuyên tiến cung thăm bà, Đường Mẫn cũng đáp ứng.
Ngồi trong xe ngựa, nàng nghiêng người dựa vào vai Bùi Cẩm Triều, có chút cộm, nhưng cũng không nói nhiều.
“Trong lòng không thoải mái sao?” Bùi Cẩm Triều nhìn nàng có chút mệt mỏi, nhẹ giọng hỏi.
Nàng trầm mặc không lên tiếng gật đầu, mày nhăn lại, thật lâu không thể giãn ra.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Tiền Thái hậu sẽ không làm gì, nàng có thân phận này, đối với nàng cũng là một loại bảo đảm, chỉ cần đừng quá thân mật với bà ta, có hiểu không?”
“Ta biết, biểu ca không cần lo lắng, ta chỉ là thực không thích trường hợp này thôi, có chút mệt.
” Nàng không muốn làm Bùi Cẩm Triều nghĩ quá nhiều.
Hắn nhìn tiểu tức phụ, vươn cánh tay ôm nàng lên trên đùi chính mình, đè đầu nàng vào trong ngực mình, “Ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn, về đến nhà ta kêu nàng.
”
Đường Mẫn xác thật mệt mỏi, cũng không nói nữa, nhắm mắt lại thực mau liền ngủ.
Chờ lại lần nữa mở mắt ra đã là hoàng hôn, nàng thiếu chút nữa bỏ lỡ giờ cơm chiều.
Bên ngoài, ngẫu nhiên truyền đến tiếng quân cờ đặt xuống bàn cờ rất nhỏ, hoàng hôn hiện yên tĩnh.
Xoay người ngồi dậy, phủ thêm một cái áo đi ra ngoài, trong viện hoa quế sớm đã rụng xuống, rơi trên mặt đất một tầng màu vàng, tin tưởng thực mau sẽ không còn nửa điểm tung tích.
Bùi Cẩm Triều và Tôn lão ngồi trong viện chơi cờ, hình như chém giết có chút hung, ít nhất thoạt nhìn biểu tình Tôn lão rất ngưng trọng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm bàn cờ không xê dịch.
“Dậy rồi sao?” Bùi Cẩm Triều mỉm cười, “Đi rửa mặt trước đi, sắp dùng cơm chiều rồi.
”
“Dạ.
” Nàng gật đầu, dù sao nàng xem không hiểu ván cờ, cũng không ở nơi này xem náo nhiệt.
Đêm đó, một cơn mưa to rửa sạch toàn bộ kinh thành, mãi cho đến sáng sớm, mưa lại càng hung mãnh, tuy không có gió, cầm ô cũng cảm giác nặng trĩu.
Nàng theo hành lang gấp khúc đi vào thư phòng, Bùi Cẩm Triều đang đọc sách, không quấy rầy hắn, nàng ngồi xuống trước án thư, bắt đầu lật xem sổ sách trong tay.
Lục Thịnh đưa lại đây hơn hai mươi cửa hàng, trong đó có gần mười nhà là tửu lầu, theo lý thuyết vị trí mấy tửu lầu đều thực không tệ, mỗi năm ít nhất cũng có sáu bảy ngàn lượng lợi nhuận, nhưng hiện tại xem ra chỉ có hai ngàn lượng, nói như thế nào cũng không thích hợp.
Bởi vì chưa khảo sát thực địa, nàng cũng không biết trong đó xảy ra chuyện gì, có lẽ là kinh doanh có vấn đề, có lẽ là đầu bếp có vấn đề, hoặc là phương diện khác.
Còn có năm trang viên rất lớn, trong đó có hai trại nuôi ngựa, lợi nhuận cũng không phải quá cao, nàng không hiểu biết ngựa, nhưng lại biết tuyệt đối không phải ăn thịt, trước không nói thịt ăn ngon không, ở cổ đại ngựa chính là phương tiện giao thông rất quan trọng, phàm là trong nhà có chút tiền bạc, luôn muốn dưỡng một con làm phương tiện, hẳn là thực kiếm tiền, người bình thường chính là không thể mở nổi trại ngựa, lại vì sao lời ít như vậy?
Đường Mẫn nghiêm trọng hoài nghi Lục Thịnh căn bản không thích hợp kinh thương, có thể duy trì đến bây giờ, đã là hắn may mắn.
---
Lâm triều qua đi, Hoàng Đế mang theo người đi Thọ Khang Cung thỉnh an Thái Hậu.
Thái Hậu thấy Hoàng Đế tới, trên mặt cũng lộ tươi cười, “Hoàng Đế, ai gia thực thích Tiểu Mẫn, ai gia muốn cho nàng một phong hào, con xem thế nào?”
Hoàng Đế tức khắc có chút không muốn, cho dù nữ nhân kia giống Dao Nhi, nàng cũng trước sau là hàng giả, hơn nữa người được phái đi điều tra còn chưa trở về, hắn không muốn tiện nghi Bùi Cẩm Triều.
“Mẫu hậu nói đúng lắm, chỉ là chuyện này tạm thời còn không vội, mấy ngày nay con sẽ chậm rãi châm chước, nghĩ kỹ rồi lại nói cho mẫu hậu.
”
Thái Hậu không biết chuyện Hoàng Đế phái ám vệ đi điều tra Đường Mẫn, nếu Hoàng Đế đồng ý sách phong, chắc sẽ không đổi ý, dù sao cũng là vấn đề sớm muộn, gật đầu đáp ứng.
Lúc sau hai mẹ con nói chuyện có chút không thú vị, Hoàng Đế không muốn ở chỗ này lâu, tùy tiện ứng phó vài câu rồi đứng dậy rời đi.
Đi ra Thọ Khang Cung, vốn muốn đi Ngự Thư Phòng, lại lâm thời thay đổi chủ ý, bãi giá Vĩnh Thọ cung.
Trong Dực Khôn Cung, một cung nữ bước chân dồn dập đi vào thiên điện.
Nơi này là chỗ ở của Hoàng Hậu, trung tâm hậu cung, cũng là chính cung nương nương.
Tiền Hoàng hậu đang ngồi trên án thư xem sổ sách, đây đều là công việc vặt trong cung, Hoàng Đế đã thật lâu không tới Dực Khôn Cung, nàng cũng chỉ có thể dựa vào những việc này tê mỏi chính mình.
“Nương nương……”
Tiền Hoàng hậu ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là ai, gác xuống bút, tiếp nhận khăn lau từ trong tay cung nữ bên cạnh.
“Chính là Vĩnh Thọ cung có động tĩnh gì sao?”
Thúy Châu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúi đầu nói: “Hồi bẩm nương nương, mới vừa rồi Thái Y Viện Lý thái y đi Vĩnh Thọ cung, hình như Trân Phi nương nương hoài long chủng.
”
Tiền Hoàng hậu tức khắc trở nên ngưng trọng, tầm mắt nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thúy Châu, áp lực lửa giận, giọng nói banh thật sự khẩn, “Ngươi đi về trước đi, chớ để lộ hành tung.
”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.
”
Thúy Châu đi rồi, Tiền Hoàng hậu lập tức xụi lơ thân mình, thiếu chút nữa té ngã, được cung nữ bên cạnh nâng đến ngồi xuống ghế trên.
“Nương nương, ngài cần gì tức giận ảnh hưởng sức khỏe, Thái Tử còn nhỏ, ngài cần phải chiếu cố bản thân.
”
“Ngươi kêu bổn cung làm sao có thể nuốt xuống khẩu khí này, nàng có một Lưu Nguyên Hưng còn chưa đủ, bây giờ lại có mang, bổn cung chính là Hoàng Hậu, là chính cung, hắn làm bổn cung mất mặt như vậy, bổn cung còn như thế nào chưởng quản hậu cung?”
Thanh Đàn vẫy vẫy tay, làm cung nữ bên cạnh đi rót một ly trà, “Nương nương, mặc kệ nàng sinh mấy đứa con, trước sau đều là con vợ lẽ, Thất hoàng tử không phải đích cũng không phải trưởng, cho dù Hoàng Thượng có tâm, Thái Hậu nương nương và quần thần tiền triều cũng tuyệt đối không đáp ứng.
”
“Bổn cung biết.
” Tiền Hoàng hậu cưỡng chế đáy lòng lửa giận, suy sụp nói: “Thanh Đàn, Hoàng Thượng đã bao lâu không tới Dực Khôn Cung?”
Thanh Đàn vì những lời này mà trầm mặc.
Dựa theo quy chế tổ tông, mỗi tháng mùng một mười lăm, Hoàng Đế không thể đi chỗ phi tần khác, cần tới cung Hoàng Hậu, đây là cho Hoàng Hậu thể diện và tôn vinh.
Nhưng từ khi Trân Phi nương nương tiến cung, tuy mỗi tháng hai ngày này Hoàng Thượng sẽ không đi Vĩnh Thọ cung, lại cũng không tới Dực Khôn Cung, hoặc là nghỉ ở Cần Chính Điện hoặc là nghỉ ở Càn Thanh cung, tính lên, mấy năm gần đây, số lần Hoàng Đế tới Dực Khôn Cung có thể đếm trên đầu ngón tay.
Trong lòng Thanh Đàn, Hoàng Hậu nương nương là cực tốt, trước khi sách phong, nàng cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, tính cách ôn hòa đại khí, có lý có độ.
Trở thành Hoàng Hậu càng là xử lý đông tây lục cung, thưởng phạt phân minh, khoan dung rộng lượng, chỉ cần xem ngoại trừ Thái Tử, còn có sáu vị hoàng tử cũng đủ để nhìn ra được Hoàng Hậu hiền lương, nhưng Hoàng Thượng giống như đều không nhìn thấy, như cũ nơi chốn cảm thấy Hoàng Hậu không tốt.
Tiền Hoàng hậu thấy Thanh Đàn không nói lời nào, cười khổ: “Tính tính chắc đã gần một năm, hắn cũng chỉ có lúc có việc cần bổn cung làm, mới có thể mềm mại vài phần.
”
“Nương nương, ngài cần phải nghĩ thoáng một chút, hiện tại ngay cả Thái Hậu đều mặc kệ không hỏi, ngài cần phải suy nghĩ vì Thái Tử.
”
“Đúng vậy, bổn cung đã không có bệ hạ sủng ái, ít nhất còn có Thái Tử, chỉ hy vọng Thái Tử không làm bổn cung thất vọng.
”
Thanh Đàn biết nàng xem như tiêu hơn phân nửa tức giận, cũng an tâm, “Nương nương ngài yên tâm đi, Thái Tử thông minh như vậy, nghe nói Dung đại nhân cũng khen rất nhiều lần, hơn nữa Thái Tử sớm tuệ, sẽ thông cảm nỗi khổ của nương nương.
”
“Chỉ hy vọng như thế.
”
Hết giận, nàng liền cảm thấy mỏi mệt, làm Thanh Đàn đỡ nàng đi tẩm cung nghỉ ngơi.
“Nô tài khấu kiến nương nương, khởi bẩm nương nương, Hiền phi nương nương mang theo vài vị tiểu chủ bên ngoài cầu kiến.
”
Tiền Hoàng hậu tức khắc bị chọc giận mà cười, con ngươi mang theo lạnh lẽo nhìn lướt qua cửa đại điện, “Nói cho các nàng, hiện tại bổn cung không rảnh, làm các nàng sáng mai lại đến.
”
“Dạ!”
“Xem ra tin tức nàng lại lần nữa hoài long chủng được Hoàng Thượng tuyên dương thiên hạ đều biết, lúc này mới bao lâu, mấy phụ nhân kia đã lo lắng chạy tới, chẳng lẽ muốn bổn cung và Trân Phi đánh nhau hay sao?” Tiền Hoàng hậu khẩu khí có chút khinh thường, “Một đám đều là bùn nhão không trét được tường, Trân Phi lớn tuổi hơn các nàng, mấy người hợp lực đều đấu không lại một Trân Phi, còn muốn bổn cung ra mặt.
”
“Hiền phi nương nương đại khái cũng là nóng nảy.
”
“Có thể không vội sao.
” Tiền Hoàng hậu hừ lạnh, “Nếu nàng không tính toán một chút, Trân Phi sẽ hoàn toàn áp nàng, hai đứa con trai của nàng đã có thể không thoải mái.
”
Trong Vĩnh Thọ cung, Hoàng Đế đang tự mình đút Trân Phi uống thuốc dưỡng thai.
Lúc biết Trân Phi lại lần nữa có thai, oán khí từ Thọ Khang Cung ra tới bỗng chốc tan thành mây khói, lúc này cả người Hoàng đế được cảm giác làm cha lần nữa vui sướng vây quanh.
“Ái phi có buồn ngủ không? Ngủ một lát đi, trẫm ở bên cạnh nàng.
”
Trân Phi tóc hơi rối, nhưng sắc mặt hồng nhuận, cả người nhìn qua phá lệ vũ mị, nhìn thấy mà thương.
“Trân Nhi ngủ không được, muốn trò chuyện với bệ hạ.
”
“Được, vẫn là Trân Nhi biết đau lòng trẫm.
” Bệ hạ cảm động thực, lôi kéo tay Trân Phi tinh tế sờ soạng, giống như cầm một kiện trân bảo.
Trước kia Lưu Trân cũng là trân bảo của hắn, đáng tiếc chính là sớm hương tiêu ngọc vẫn.
“Thần thiếp thấy lúc bệ hạ tiến vào, sắc mặt không vui, chính là tiền triều xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, trẫm mới từ chỗ mẫu hậu lại đây, bà ấy nhận Bùi phu nhân làm nghĩa nữ, muốn cho nàng một phong hào.
”
Trân Phi lại che miệng kiều tiếu cười, “Công chúa đã rời đi một năm, bên người Thái Hậu cũng không có tri kỷ, nếu có thể nhận nghĩa nữ, chắc là thực thích vị cô nương kia, sao bệ hạ không đáp ứng Thái Hậu.
”
“Trẫm đã đáp ứng rồi, chỉ là nói hoãn lại, Bùi phu nhân rất giống Dao Nhi, chuyện này quá mức trùng hợp, chờ sau khi ám vệ trở về lại làm định đoạt.
” Dứt lời, hắn thật cẩn thận đỡ Trân Phi nằm xuống, nhẹ giọng nói: “Hiện tại nàng có thai, đừng nghĩ quá nhiều chuyện, trẫm sẽ che chở nàng, hiện tại nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai, lần này chúng ta muốn một công chúa, giống nàng như vậy, trẫm sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
”
Trân Phi nghe vậy, vẻ mặt trở nên càng thêm mềm mại, khuôn mặt nhỏ tinh xảo cỡ bàn tay, tình thương của mẹ tràn lan làm Hoàng Đế xem có chút ngẩn ngơ.
“Thần thiếp cũng thích con gái.
” Nàng lẩm bẩm nói nhỏ nhẹ, sau đó dần dần khép mắt ngủ.
Ngồi bên giường nhìn nàng hồi lâu, Hoàng Đế mới lưu luyến không rời đứng dậy đi ra ngoài, ở ngoài tẩm điện, lại nhìn thấy một đứa bé gẩy đẩy chân ngắn nhỏ chạy tới.
Nhìn thấy hắn, Hoàng Đế tức khắc cười ra tiếng, khom lưng túm lên Lưu Nguyên Hưng chạy đến.
“Phụ hoàng, nhi thần muốn gặp mẫu phi.
” Lưu Nguyên Hưng xô đẩy Hoàng Đế.
Hoàng Đế lại ôm hắn đi thiên điện ngồi xuống, “Tiểu Thất đừng nháo, mẫu phi con có thai, không chịu nổi con làm ầm ĩ.
”
“Nhi thần biết, Thải Anh nói cho nhi thần, mẫu phi sẽ sinh tiểu đệ đệ tiểu muội muội cho nhi thần, phụ hoàng, nhi thần không cần đệ đệ, muốn muội muội.
” Tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhỏ, mắt to ướt dầm dề tràn đầy khát vọng.
Đôi mắt nhìn làm tim Hoàng Đế tức khắc mềm thành nước, hắn có bảy đứa con trai, lớn nhất năm nay mười tuổi, chính là Thái Tử, mà nhỏ nhất chính là tiểu gia hỏa trước mắt, năm nay ba tuổi.
Trong bảy đứa con trai, hắn không ôm đứa con nào khác, duy độc tiểu gia hỏa này, số lần ôm hắn ngủ đều đếm không hết.
Yêu thương tâm tình tự nhiên bất đồng.
“Phụ hoàng cũng hy vọng Tiểu Thất có thể có muội muội.
”
“Dạ, vậy chúng ta đợi muội muội.
” Lưu Nguyên Hưng vừa nghe, cao hứng đôi mắt đều nheo lại, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.
Mấy ngày sau, ám vệ Hoàng Đế phái đi đã trở lại, mang về một phần sổ con số lượng từ cũng không nhiều.
Bên trong nói tỉ mỉ chuyện của Đường Mẫn và Bùi Cẩm Triều, điều tra rất rõ ràng cũng thực kỹ càng tỉ mỉ, sau khi xem xong hắn mới xem như hoàn toàn yên tâm.
Theo sau hắn viết xuống hai chữ, làm Thường Phúc đưa đi Thọ Khang Cung.
Mà ngoài cung, Tiền Cẩn Chi cũng mời tới một vị danh y, tự mình mang theo danh y qua phủ khám bệnh cho Bùi Cẩm Triều.
Đây là lần đầu tiên Đường Mẫn nhìn thấy Tiền Cẩn Chi, lại kinh ngạc phát hiện, người nam nhân này xuất sắc như thế, vẻ ngoài không thua kém Bùi Cẩm Triều chút nào.
Chỉ là khí chất hai người không giống nhau.
Người nam nhân này nhìn qua chính là công tử nhẹ nhàng, mặt mày ôn nhuận, tươi cười mềm mại, biểu tình cũng phá lệ ôn hòa, khí chất thực