“Mấy ngày nay bổn cung đều tương đối bận, nhưng thật ra lần đầu tiên nói chuyện với muội, muội và Vĩnh An rất giống.”
Hoàng Hậu năm nay ước ba mươi tuổi, đúng là tuổi một nữ nhân thành thục tốt đẹp nhất, nhưng nàng nhìn qua cả người giống như tâm thái đã già nua, ngay cả tươi cười đều cảm thấy rất vô lực tang thương.
“Từ sau ngày Thưởng Hoa yến, luôn có thể nghe được lời như vậy.”
Hoàng Hậu nhẹ giọng cười, “Vĩnh An thực tùy hứng, ở toàn bộ trong cung ai nói cũng không nghe, nhưng đứa bé kia lại không có ý xấu, nếu không ……”
Nếu không, cũng sẽ không bởi vì Khúc Trường Khanh tự sát, buồn bực mà chết, nói đến cùng trong lòng nàng vẫn có hổ thẹn.
“Nương nương và công chúa cảm tình thực tốt.” Nàng tươi cười nhu hòa mà tươi đẹp, giống như một tia nắng mặt trời, chiếu vào lòng Hoàng Hậu từ từ lãnh ngạnh tuyệt vọng.
Tiền Hoàng hậu gật gật đầu, “Bổn cung và Vĩnh An quan hệ từ trước đến nay rất tốt, lúc bổn cung trở thành Hoàng Hậu, nàng mới chỉ có vài tuổi, vẫn là một đứa bé, cũng coi như là ta nhìn lớn lên.”
“Tuổi tốt đẹp như vậy liền rời đi nhân thế, xác thật làm người cảm thấy tiếc hận, chỉ là nương nương và Thái Hậu còn phải nghĩ thoáng một chút, cho dù tưởng niệm lại sâu, công chúa cũng không có khả năng trở lại.”
“Bổn cung trong lòng hiểu rõ, hiện tại có muội ở bên cạnh mẫu hậu, bổn cung cũng có thể yên tâm rất nhiều.”
Thái Hậu giấc ngủ rất có quy luật, nghỉ trưa chỉ là nghỉ ngơi nửa canh giờ thôi.
Sau khi bà thức dậy, Đường Mẫn đi thỉnh an chuẩn bị rời cung, Thái Hậu lôi kéo tay nàng lưu luyến không rời, còn nói về sau nàng tiến cung nhiều chút, kể chuyện xưa cho bà nghe.
Đường Mẫn thực dứt khoát gật đầu ứng, lúc đi Thái Hậu phái Hứa Sùng đại tổng quản Thọ Khang Cung tiễn nàng ra cửa, cho phi thường đủ mặt mũi.
Ám vệ điều tra tuyệt đối sẽ không làm lỗi, nếu Bùi Cẩm Triều và Đường Mẫn đều không có vấn đề, như vậy Hoàng Đế cũng không kiên trì quá nhiều, đầu tháng mười liền an bài chức quan cho Bùi Cẩm Triều, nhậm Hàn Lâm Viện biên tu, tòng lục phẩm, đừng nhìn chức quan không cao, lại là thiên tử cận thần, mà tiến vào Hàn Lâm Viện, cũng ý nghĩa về sau nhất định có thể phong hầu bái tướng, đây là một lối tắt thiên hạ thí sinh đều biết.
Lúc nhận được ý chỉ, Bùi Cẩm Triều cũng không ngoài ý muốn, tuy người tới cửa chúc mừng rất nhiều, nhưng phần lớn đều bị từ chối, chỉ có mấy người quen biết mới có thể bước vào cửa lớn Bùi phủ.
“Lần này xem như nhờ vào phu nhân hết.” Bùi Cẩm Triều nằm trên giường nhìn Đường Mẫn đang tháo trang sức.
Đường Mẫn khó hiểu, cười nói: “Đây đều là công lao của chàng, có liên quan gì tới ta? Nếu ta thật sự có bản lĩnh, chàng cần gì vất vả như vậy.”
“Hắn hẳn là phái người đi trong nhà điều tra, biết chúng ta không phải người dụng tâm kín đáo, cho nên mới định chức quan cho ta, có thể làm quan ở kinh thành, lại là nhờ phu nhân.”
“Nếu biểu ca không khảo trúng Trạng Nguyên, cho dù thật sự ta giống Vĩnh An công chúa, cũng vô dụng thôi, ta có thể làm vì biểu ca không nhiều lắm, có thể giúp một phần cũng tốt.”
Lời nàng nói luôn ôn hòa như gió xuân, làm người ở cạnh nàng đều sẽ cảm thấy thực nhẹ nhàng, Bùi Cẩm Triều càng ngày càng để bụng, thậm chí càng ngày càng mê luyến nàng.
Đợi nàng đi tới mép giường, hắn duỗi tay nắm lấy Đường Mẫn, túm nàng lên giường, sau đó buông màn.
Năm ngoái ngực nàng vẫn là bánh bao nhỏ, năm nay thực rõ ràng lớn hơn không ít, làm hắn phi thường có cảm giác thành tựu, nếu lại qua hai năm thậm chí mang thai sinh sản, có phải sẽ càng to hay không?
Nhìn tiểu thê tử trong lòng, mị nhãn mê ly, môi đỏ yêu diễm, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn môi đỏ, câu hồn người.
Trên giường nàng rất ít khi rụt rè, phần lớn thời gian luôn làm chính mình thoải mái đồng thời làm hắn cũng vui sướng tràn trề, hắn chưa bao giờ biết, thì ra chuyện phòng the cũng có thể vui sướng như thế.
“Năm nay chức quan đã định, cuối năm kỳ nghỉ chỉ sợ sẽ rất ít, lần này ta không thể cùng phu nhân về quê.”
“Không sao……” Đường Mẫn bị hắn kéo giống như đặt mình trong sóng to gió lớn, thở dốc đồng thời lời nói cũng nói không nhanh nhẹn, “Ta sẽ trở về đón cha mẹ, biểu ca không cần lo lắng.”
“Như thế, làm phiền phu nhân.”
“Được…… Biểu ca, chậm một chút!”
Bùi Cẩm Triều nhìn Đường Mẫn toàn thân phiếm hơi thở hồng nhạt, tà khí cười nói: “Chậm không tốt.”
Tháng mười, thời tiết đã trở nên rất lạnh, Thịnh Kinh mùa rõ ràng, rất ít khi khác thường, ở đây tuy không có áo lông vũ, lại có áo bông giữ ấm tốt hơn, cho dù nữ nhân vì xinh đẹp, áo bông làm cũng không dày.
Mỗi ngày giờ Dần Bùi Cẩm Triều đã phải rời giường, giờ Mẹo lâm triều, hơn nữa mỗi cách năm ngày còn có một lần đại triều hội.
Hiện giờ thời tiết âm lãnh, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng hắn, luôn điều trị cho hắn thực tốt ở phương diện ẩm thực, cũng may không sinh bệnh.
Giữa tháng mười, nàng lên xe ngựa, mang theo bốn nha hoàn, bốn gã sai vặt, còn có Thẩm Kiện, vừa tuần tra cửa hàng, vừa đi về Bùi Trang.
Đường Mẫn được phong làm Đoan Tuệ công chúa, cho dù không bốn phía tuyên dương, tin tức này cũng như cũ thực mau thiên hạ đều biết, tuy là nghĩa nữ, nhưng vì được Hoàng Đế khâm phong, giá trị con người tự nhiên là nước lên thì thuyền lên, cũng tôn quý hơn quận chúa huyện chúa linh tinh rất nhiều, nếu không phải một đường hành trang đơn giản, không trương dương, nhất định là đi đến nơi nào đều phải bị vây xem.
Sản nghiệp của chính bọn họ đều là Bùi Cẩm Triều tự mình chọn lựa chưởng quầy, cũng vì cửa hàng không nhiều lắm, quản lý rất dễ dàng, nhưng hơn hai mươi nhà trong tay Lục Thịnh lại có chút khó giải quyết.
Sáng sớm, Đường Mẫn mang theo Hương Thảo và Hương Lan cùng với Thẩm Kiện từ trong khách điếm đi ra, hôm qua bọn họ đến Chương Châu, từ kinh thành đến Kinh Châu nhất định phải đi qua nơi này, cũng là trạm thứ nhất của bọn họ.
Trên đường đi tửu lầu, Hương Thảo nói mãi, không dừng lại dù chỉ một khắc.
“Phu nhân, tính tình ngài mềm mại, chúng ta giúp đỡ Lục công tử xử lý cửa hàng, lỡ như những người đó không nghe lời làm sao bây giờ? Lỡ như khi dễ phu nhân làm sao bây giờ? Ngài cần phải cẩn thận”
“Hương Thảo, không cần khẩn trương như vậy.”
“Làm sai có thể không khẩn trương, nhưng phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ bảo hộ phu nhân.”
“Vất vả ngươi.”
Bên người nàng có Thẩm Kiện và Hương Lan, tiểu nha đầu này cũng không biết võ công, thậm chí chạy vài bước còn thở phì phò, đừng bị dọa đã không tệ.
Hơn nữa nàng cũng không cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì, lúc ban đầu có lẽ những chưởng quầy đó cũng đã biết nàng sắp tới cửa.
Vị Yến Cư, chính là mục đích lần này của bọn họ.
Lúc này vì là sáng sớm, tuy cửa hàng đã mở nhưng chưa nhận khách, trong ngoài cũng chỉ có hai ba tiểu nhị đang quét tước vệ sinh.
“Khách quan, Vị Yến Cư chúng ta là giờ Tỵ nhận khách, ngài ăn cơm xin giờ đó ghé lại.” tiểu nhị ngoài cửa hàng khom lưng quét tước lá rụng nhìn thấy bốn người Đường Mẫn, đứng dậy cười nói.
Đường Mẫn nhìn tửu lầu này rất khí phái, trên dưới ba tầng, trang hoàng cũng phi thường không tệ, hơn nữa nằm trên đường lớn thông thấu sáng ngời, theo lý thuyết mỗi năm ít nhất cũng thu vào bốn năm ngàn lượng, vậy tại sao sổ sách ghi lại thu không đến hai ngàn?
Chương Châu cũng xem như phủ thành giàu có và đông đúc, như vậy, thật sự đáng nghi.
“Ta không phải tới ăn cơm, tiểu nhị ca, chưởng quầy các ngươi có ở đây không?”
Tiểu nhị vừa nghe không phải tới ăn cơm, ngược lại muốn tìm chưởng quầy, cũng không nghĩ quá nhiều, rốt cuộc nữ tử trước mắt bộ dáng đẹp, ăn mặc cũng chú ý, nói không chừng có quan hệ gì với chưởng quầy.
“Chưởng quầy của chúng ta đang ăn cơm sáng, cô nương tìm chưởng quầy có chuyện gì? Nếu không vội, mời vào trong chờ một lát.”
“Làm phiền.”
Đi vào ngồi xuống, Đường Mẫn nhìn thoáng qua Thẩm Kiện.
Thẩm Kiện hiểu rõ, gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Không bao lâu hắn liền trở về, tiến đến trước mặt Đường Mẫn cẩn thận bẩm báo.
Trên môi Đường Mẫn lộ ra một tia cười nhạt, chưởng quầy một tửu lầu thôi, một bữa cơm sáng lại có mười mấy món ăn, hơn nữa chỗ ở lại xa hoa, thậm chí còn đặt mua một tòa nhà riêng rất lớn, bên trong vài phòng mỹ thiếp, thật sự là bút tích rất lớn.
Nhưng nàng càng kinh ngạc với thời gian ngắn Thẩm Kiện có thể điều tra nhiều chuyện như vậy, muốn không bội phục cũng khó.
Bốn người Đường Mẫn ở đây đợi gần nửa canh giờ, chưởng quầy hình thể mượt mà mới du quang đầy mặt đi đến, mà trong khoảng thời gian này, Đường Mẫn đã nghĩ kỹ thủ đoạn xử lý kế tiếp, nếu thật là sâu mọt, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, này quan hệ đến kế hoạch của Bùi Cẩm Triều.
“Vị cô nương này tìm ta có chuyện gì? Tại hạ họ Vương, là chưởng quầy Vị Yến Cư.”
Đường Mẫn không đứng dậy, gật gật đầu với Vương chưởng quầy, sau đó chỉ chỉ vị trí đối diện, cười nói: “Vương chưởng quầy, mời ngồi.”
Vương chưởng quầy cũng không thèm để ý, nữ tử này nhìn lạ mặt, nhưng thực đủ bộ tịch, có lẽ là người có bối cảnh.
“Từ hôm nay trở đi, hơn hai mươi cửa hàng trong tay Lục Thịnh toàn bộ đổi chủ, về sau đều do ta chưởng quản, lần này đi vào Chương Châu, chính là muốn xem xét một chút, vì sao Vị Yến Cư chiếm cứ đoạn đường tốt như thế, lợi nhuận mỗi năm lại chỉ vỏn vẹn hai ngàn lượng, so với trong dự đoán của ta thiếu gần một nửa.”
Vì những lời Đường Mẫn nói, sắc mặt Vương chưởng quầy nháy mắt trở nên khó coi, hắn đứng lên, nghiêm túc nhìn Đường Mẫn, “Chuyện này ta đã nhận được tin tức, chẳng qua lợi nhuận lại không phải cô nương nói đơn giản như vậy, cô nương đã từng mở cửa làm ăn chưa? Đối với Vị Yến Cư ở Chương Châu, ta chính là tận tâm tận lực, cũng không sợ cô nương tra, chỉ là nếu không tra ra gì, hy vọng đến lúc đó cô nương cho ta một công đạo.”
Đường Mẫn không tức giận vì những lời này, ngược lại Hương Thảo bị chọc tức thiếu chút nữa tạc.
“Chẳng qua chỉ là một chưởng quầy thôi, lại dám nói chuyện với phu nhân chúng ta như thế, ông kiêu ngạo cái gì? Tốt xấu gì phu nhân chúng ta cũng là quan thái thái, ông tính cái thứ gì, nói muốn tra ông liền ngoan ngoãn giao sổ sách ra đây là được, còn ở nơi này uy hiếp người?”
Vương chưởng quầy căn bản không sợ Hương Thảo, cũng không sợ Đường Mẫn, dù sao hắn chính là chưởng quầy Lục Thịnh tự mình chọn, kia chính là Thế Tử gia Trung Nghĩa Hầu phủ ở kinh thành.
“Cho dù là quan thái thái, cũng không thể không nói đạo lý.”
“Ông……”
“Hương Thảo!” Đường Mẫn ngăn Hương Thảo tạc mao, như cũ ôn hòa nói với Vương chưởng quầy: “Vậy ta giảng đạo lý với ông, Vương chưởng quầy kêu phòng thu chi giao hết sổ sách ra đây đi, điều tra xong nếu không có vấn đề, ta sẽ nhận lỗi với Vương chưởng quầy, đương nhiên nếu có vấn đề, không phải còn có Chương Châu tri phủ sao.”
Vừa nghe Đường Mẫn nói đến Chương Châu tri phủ, Vương chưởng quầy càng thêm thong dong, hắn rũ mắt giống như cung kính nói với nàng: “Vậy mời phu nhân vào phòng thu chi kiểm toán.”
“Được!”
Đi vào phòng thu chi, trướng phòng tiên sinh đang ở bên trong xem xét sổ sách, nhìn thấy chưởng quầy tiến vào, trướng phòng tiên sinh vội vàng đứng lên.
“Chưởng quầy, sáng sớm liền tới đây kiểm toán sao?”
“Nơi nào là ta, là chủ nhân mới của chúng ta.” Vương chưởng quầy giọng điệu có chút âm dương quái khí.
Phòng thu chi ánh mắt xoay chuyển, sau đó cười ha ha nói với Đường Mẫn: “Thất lễ, thì ra là chủ nhân tới kiểm toán, xin chờ một lát, tiểu nhân liền giao toàn bộ sổ sách.”
Đường Mẫn không thèm để ý gật đầu, ngồi xuống ghế trên, nói với phòng thu chi: “Đem toàn bộ sổ sách năm năm ra cho ta.”
“…… Năm năm?” Phòng thu chi hoảng sợ, nhưng nhìn thấy Đường Mẫn cười tủm tỉm, lời nói đến miệng toàn bộ đều nuốt xuống, chỉ phải nhận lệnh đi kệ sách bên cạnh tìm kiếm.
Hắn lật tìm, làm cho cả phòng tràn ngập tro bụi, Hương Thảo thực không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, tiến lên đẩy ra nửa bên cửa sổ, bên này Hương Lan phủ thêm cho Đường Mẫn một cái áo.
Chờ gần nửa canh giờ sau, phòng thu chi chỉ vào đống sổ sách như núi trên bàn, nói với Đường Mẫn: “Chủ nhân, đây là sổ sách Vị Yến Cư trong năm năm, mời ngài xem qua.”
Đường Mẫn đứng dậy đi lên lật xem, phát hiện bút tích ban đầu và hiện tại không giống, này hẳn là vì đã thay đổi phòng thu chi.
“Đã nhiều ngày các ngươi cứ theo lẽ thường làm buôn bán, còn về chuyện khác, chờ sổ sách điều tra rõ lại làm quyết đoán.”
“Chủ nhân xin tự tiện.” Vương chưởng quầy dứt lời, mang theo phòng thu chi đi ra ngoài.
Hương Thảo nhìn Vương chưởng quầy mượt mà, giận sôi máu, “Phu nhân, chưởng quầy này quá kiêu ngạo, nên giáo huấn bọn họ một chút.”
Đường Mẫn cười tủm tỉm nhìn Hương Thảo, ôn nhu nói: “Hương Thảo, nếu ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy, về sau ta sẽ không mang ngươi ra phủ.”
Hương Thảo biết phu nhân đây là tức giận, chỉ là trong lòng nàng có chút ủy khuất, rõ ràng nàng muốn tốt cho phu nhân, nàng kính trọng phu nhân, thấy phu nhân bị người khinh miệt, trong lòng nàng rất khổ sở.
“Ta tính tình tốt, không có nghĩa là có thể chịu đựng các ngươi khoa tay múa chân trước mắt ta, cho dù trong lòng các ngươi vì ta bênh vực kẻ yếu, cũng không cần lấy cớ vì ta mà gây thêm phiền toái.”
Hương Thảo bị những lời này dọa, nàng vội vàng quỳ trên mặt đất, ánh mắt co rúm lại.
Nàng biết phu nhân tính tình tốt, chỉ cần hạ nhân bọn họ không phạm sai, hoặc là sai không lớn, bình thường phu nhân đều là mắt nhắm mắt mở.
Đường Mẫn không kêu nàng đứng dậy, cúi đầu lẳng lặng nhìn sổ sách, Hương Lan và Thẩm Kiện một trong một ngoài thủ.
Cứ như vậy vẫn luôn qua nửa canh giờ, nàng mới nhìn Hương Thảo quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi, không có lần sau.”
“Dạ, phu nhân, nô tỳ biết sai.”
“Biết sai rồi, cũng đừng bày ra vẻ mặt ta nợ ngươi, cho dù ngày thường ta thông cảm các ngươi, các ngươi cũng không thể cưỡi đến trên đầu ta, dạy ta làm như thế nào, người Bùi phủ có thể thông minh, nhưng thông minh quá mức liền không đáng yêu.”
Người như vậy chỉ biết cảm khái chính mình, tâm cao ngất, mệnh mỏng hơn giấy, không biết an phận.
Nếu nữ chủ nội, nàng sẽ xử lý nội trạch Bùi phủ gọn gàng ngăn nắp, tuyệt đối không cho phép ra một chút sai lầm.
“Xem ra ta vẫn là quá rộng lượng đối với các ngươi.”
Dứt lời, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cúi đầu xem sổ sách.
Này đó sổ sách, hai năm trước vấn đề không lớn, nhưng mấy năm nay lại nơi chốn lỗ hổng, nhỏ là mấy lượng mấy chục lượng, lớn đến trăm lượng bạc thiếu hụt, mãi cho đến năm nay, gần như là thiếu hụt lợi hại, nhưng cũng coi như bọn họ còn có chút lương tâm, còn lưu lại cho chủ nhân bọn họ một chút.
Từng chút từng chút, mấy năm nay thiếu hụt gần vạn lượng bạc, này cũng không phải số lượng nhỏ, nhiều bạc như vậy ở Thịnh Kinh cũng đủ cho một nhà quan viên tứ phẩm tiêu dùng năm sáu năm.
“Thiếu hụt hơn tám nghìn lượng bạc, Thẩm Kiện, ngươi đi trong nhà Vương chưởng quầy tìm xem, có thể phát hiện một ít dấu vết để lại hay không, xem rốt cuộc là hắn nhét vào túi chính mình, hay là hiếu kính ai.”
“Dạ, phu nhân.” Thẩm Kiện gật đầu liền rời đi.
“Hương Thảo, ngươi đi mời Vương chưởng quầy và phòng thu chi vào.”
“Dạ!”
Hương Thảo thấy phu nhân còn sai nàng làm việc, trong lòng mới xem như buông xuống, này có phải tỏ vẻ phu nhân đã không trách tội nàng hay không?
Kỳ thật Vương chưởng quầy và phòng thu chi đều biết, cho dù sổ sách làm giả hoàn mỹ ra sao, thiếu hụt trước sau là thiếu hụt, nếu nàng có thể hưng sư động chúng, cũng có khả năng phát hiện một chút gì, dù sao bọn họ biết giấy không thể gói được lửa, nhưng nếu nháo lớn, tri phủ lão gia cũng không nhất định sẽ che chở nữ nhân kia, mỗi năm bọn họ hiếu kính cho nha môn chính là một bút bạc lớn, cho dù vì chức quan của chính mình, tri phủ lão gia cũng sẽ không lộ ra chuyện tham ô, thậm chí vì chính mình, còn muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Lúc hai người tiến vào, đều trấn định tự nhiên.
“Chủ nhân tìm chúng ta có chuyện gì? Hiện tại tửu lầu bắt đầu buôn bán, phía trước chính là rất bận.” nói rõ hơn chút chính là, việc nhỏ đừng tới phiền toái ta.
Đường Mẫn vờ như không nghe hiểu, nhìn sổ sách trước mắt, cười nói: “Ta nhìn một chút sổ sách mấy năm nay, trong ba năm, Vị Yến Cư tổn thất hơn tám nghìn lượng bạc, này cũng không phải số lượng nhỏ, không biết hai vị có thể cho ta một lời giải thích không?”
“Này có gì cần giải thích? Mấy năm nay tửu lầu làm ăn không tốt lắm, thu vào giảm bớt cũng là không gì đáng trách, sổ sách ba năm này cũng là phỏng theo dĩ vãng lệ thường mà làm, chủ nhân tiền nhiệm không nhìn ra cái gì, tự nhiên chính là không thành vấn đề.”
“Hai vị đều ký khế bán mình sao?” Đường Mẫn đột nhiên chuyển đề tài, nói một câu không đầu không đuôi.
Chưởng quầy và phòng thu chi hai mặt nhìn nhau.
“Phòng thu chi tiên sinh là thuê ngoài, tự nhiên không cần ký kết khế bán mình, mà ta là chưởng quầy, đồng dạng cũng không cần.”
“Khó trách như thế.” Đường Mẫn gật đầu, “Thật đúng là phiền toái, không có khế bán mình, nên mới không ngừng thiếu hụt bạc trong tiệm, xem ra ông và tri phủ có chút quan hệ, nên mới có thể nói chuyện đúng lý hợp tình với ta như thế.”
“Chủ nhân nói lời này Vương mỗ nghe không rõ.”
“Không sao cả, thực mau Vương chưởng quầy sẽ hiểu thôi, tham ô chính là tội lớn, có lẽ tri phủ cũng không hộ được các ngươi.” Đường Mẫn từ trong túi lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Hương Lan, nói: “Mang theo nó mời Tri phủ đại nhân đến, nói trong tiệm xuất hiện tặc tử trông coi tự trộm, nói cho hắn, nếu chuyện này xử lý tốt, có một số việc ta có thể không so đo, chỉ là không có lần sau.”
Hương Lan hiểu rõ, mang theo ngọc bội kia liền rời đi.
Trong lòng Vương chưởng quầy không cho là đúng, một khối ngọc bội thôi, cường long không áp được địa đầu xà, hắn cũng không tin, còn không làm gì được một nữ nhân.
Hương Lan mang theo ngọc bội một đường thẳng đến tri phủ nha môn, cũng thuận đường đưa tin tức cho mấy người Hương Tuyết lưu lại khách điếm, hiện tại bên cạnh phu nhân không có người thủ, nàng không yên tâm.
Đi đến nha môn, nàng trực tiếp vọt vào trong.
“Chương Châu tri phủ có ở đây không?”
“Ai vậy, không biết quy củ, muốn giải oan đi bên ngoài gõ trống minh oan đi.”
“Không phải minh oan, mà là phụng lệnh phu nhân, tới mời Tri phủ đại nhân đi một chuyến.”
“A, phu nhân của các ngươi là thứ gì, đại nhân chúng ta nói mời là có thể mời được sao?” nha dịch cực kỳ kiêu ngạo nói.
Hương Lan lấy ra ngọc bội, đặt trước mặt nha dịch, lạnh lùng nói: “Phu nhân chúng ta là Đoan Tuệ công chúa được Hoàng Thượng khâm phong, thái độ của ngươi chính là miệt thị hoàng quyền?”
“……!”nha dịch vốn còn cười ha ha nhìn thấy trên ngọc bội điêu khắc phượng hoàng, phía dưới hai chữ “Đoan Tuệ” nội liễm mà kiêu ngạo, nhìn tỉ lệ ngọc bội liền biết tuyệt đối không phải vật phi phàm, người có thể có được ngọc bội này, nhất định phi phú tức quý, mà hiện tại toàn bộ Đại Vinh ai không biết Hoàng Thượng khâm phong một vị công chúa, phong hào vẫn là Hoàng Thượng tự mình chọn lựa.
Bên này mấy nha dịch đã hàm răng phát lạnh, mà một bên khác người được tin tức đã chạy nhanh đi thông báo.
Không bao lâu, một người mập mạp mặc quan phục thở hổn hển chạy tới.
“Hạ quan Chương Châu tri phủ Thôi Dũng gặp qua công chúa điện hạ, không biết điện hạ giá lâm, xin điện hạ bao dung.”
“Thôi đại nhân hiểu lầm, hiện tại công chúa nhà ta đang ở Vị Yến Cư, vì chưởng quầy và phòng thu chi Vị Yến Cư trông coi tự trộm, cho nên tới mời Thôi đại nhân đi một chuyến.
Trước khi tới công chúa đã phân phó, từ hôm nay trở đi, chuyện dĩ vãng đều toàn bộ xóa bỏ, về sau như thế nào tự nhiên phải xem biểu hiện của Thôi đại nhân, Thôi đại nhân có hiểu không?”
Thôi Dũng cái trán tức khắc thấm ra mồ hôi lạnh, làm sao hắn không rõ ý nàng, xem ra trong lòng công chúa đã hiểu rõ, lại chịu cho chính mình một đường sống.
“Dạ dạ dạ, chỉ là vị cô nương này, không biết Vị Yến Cư và công chúa là quan hệ gì?”
“Hiện tại công chúa là chủ nhân mới của Vị Yến Cư, Thôi đại nhân, mời.”
“Dạ, dạ, dạ.”
Vị công chúa này tên tuổi thực vang dội, cầm lệnh bài trong tay có thể tự do ra vào hoàng thành, chính là nhất đẳng nhất thù vinh, hơn nữa nghe nói Thái Hậu càng là sủng ái nàng có thêm, hiện tại bao nhiêu người đều biết, Thái Hậu xem vị công chúa này như con gái ruột.
Đi vào Vị Yến Cư, nhìn thấy Đường Mẫn một thân khí chất ôn hòa, lẳng lặng ngồi trong phòng, Thôi Dũng liền biết, nữ tử trước mắt tất nhiên là Đoan Tuệ công chúa không thể nghi ngờ.
Trên mặt hắn tức khắc tươi cười, tiến lên ôm quyền hành lễ, “Hạ quan Chương Châu tri phủ Thôi Dũng, gặp qua công chúa điện hạ, không biết công chúa giá lâm Chương Châu, không tiếp đón từ xa, mong công chúa bao dung.”
“Thôi đại nhân khách khí, mời ngồi, Hương Thảo, pha trà cho Thôi đại nhân.”
“Dạ, phu nhân.”
Mà bên cạnh Vương chưởng quầy vừa thấy Thôi Dũng, ngay cả lời nói đều chưa bắt đầu, lại nhìn thấy hắn ngoan ngoãn như nô tài hành lễ gọi công chúa, làm cho Vương chưởng quầy lập tức há hốc mồm.
“Công chúa?”
Hắn thét thất thanh chói tai, “Nơi nào tới công chúa?”
“Làm càn!” Thôi Dũng lạnh giọng quát Vương chưởng quầy: “Vị này chính là Đoan Tuệ công chúa tháng trước đương kim bệ hạ khâm phong, cũng là thê tử của Bùi đại nhân, ngươi mù mắt chó, còn vô lễ như thế.”
“…… Thảo, thảo dân không biết?” Vương chưởng quầy đã đứng không vững, giống như bị người lập tức rót một chậu nước lạnh thấu tim, mồ hôi ngăn không được tích táp, “Nếu biết là công chúa, làm sao thảo dân còn dám như vậy?”
“Ngươi này điêu dân bắt nạt kẻ yếu, chẳng lẽ không phải công chúa, ngươi có thể khinh nhục đến trên đầu chủ nhân sao?” Hiện tại Thôi Dũng cần thiết biểu hiện, nếu công chúa đột nhiên đổi ý, hồi kinh nói với Thái Hậu, con đường làm quan của hắn xem như chấm dứt.
“Không không không, không, như thế nào sẽ.” Vương chưởng quầy biết đại thế đã mất, vội vàng lảo đảo quỳ trên mặt đất, “Công chúa tha mạng, đều là tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh, xin công chúa khai ân, tha tiểu nhân lần này đi.”
Mà trướng phòng tiên sinh gầy yếu lúc này càng run rẩy không ngừng.
“Trả lại toàn bộ bạc các ngươi tham ô mấy năm nay, sau đó thu thập đồ vật chạy lấy người đi.” Là một người hiện đại, Đường Mẫn không muốn giết người, còn về làm cho bọn họ đi ngồi tù, dù sao cũng thiếu hụt trong tay Lục Thịnh, hiện tại nàng chỉ chỉnh đốn một phen, lúc sau lại xem hiệu ứng.
Nhưng nàng tin tưởng, chỉ cần tin tức nàng sa thải Vương chưởng quầy truyền ra, có lẽ hắn rất khó lại tìm được việc khác.
“Cứ như vậy?” Vương chưởng quầy giống như không tin vào tai mình, hắn cho rằng lần này chính mình thật sự chết chắc rồi.
“Vốn muốn cho các ngươi ăn cơm lao mấy năm, nhưng tuổi ông cũng không nhỏ, có lẽ ở trong tù chịu không nổi, hơn nữa rời Vị Yến Cư, sinh kế chắc cũng thực khó khăn, Vương chưởng quầy, ông tự giải quyết cho tốt đi.”
Sắc mặt Vương chưởng quầy đỏ bừng, thật là xấu hổ, nhưng hiện tại hắn cũng không mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này.
“Tiểu nhân đa tạ đại ân của công chúa điện hạ.”
Vương chưởng quầy và phòng thu chi biết chính mình không cần chết,