Giữa trưa, Võ Dương quận chúa không đi cùng Hoàng Hậu tới Thọ Khang Cung dùng cơm trưa, vì Bình Nam Vương phủ ở Thịnh Kinh xảy ra chút chuyện, nàng vội vã trở về.
Dùng cơm trưa xong, Thái Hậu theo thường lệ đi nghỉ ngơi, Đường Mẫn nói chuyện với Hoàng Hậu.
“Bổn cung thực hâm mộ muội và Bùi đại nhân tình cảm sâu đậm.
Bổn cung và Hoàng Thượng cũng là thanh mai trúc mã, nhưng từ khi bổn cung trở thành chủ hậu cung, hình như tất cả đều thay đổi.”
“Giữa phu thê có rất nhiều phương thức ở chung, nương nương muốn cùng bệ hạ như thế nào?” Đường Mẫn rất bội phục nữ nhân này, có thể nhìn trượng phu của chính mình và nữ nhân khác liên tiếp sinh sáu hoàng tử, quả nhiên nếu nàng xuyên qua thành Hoàng Hậu, có lẽ sẽ thật sự “xuất sắc”.
Hoàng Hậu nghe vậy cười khổ, “Bổn cung có thể cùng bệ hạ như thế nào, chỉ là mỗi khi nhớ tới tình nghĩa trước kia, giống như trong giây lát liền không còn tồn tại.
Thực mau sẽ có tú nữ tiến cung, bổn cung còn phải giúp đỡ bệ hạ tìm kiếm nữ tử thích hợp, này……”
“Rất thống khổ.” Đường Mẫn nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Hoàng Hậu gật gật đầu.
“Vậy nương nương liền đổi phương thức đi.” Đường Mẫn lôi kéo tay nàng, nữ nhân này là tiểu thư khuê các điển hình, không giống Hoàng Hậu tâm tư thâm trầm như trong phim truyền hình, nàng có thể để cho nữ tử khác sinh hoàng tử cũng đã là một chuyện siêu việt tự thân ý chí, “Tuy muội biết không nhiều lắm, nhưng có lẽ có thể khuyên nương nương một chút.”
Hoàng Hậu bài trừ một tia tươi cười miễn cưỡng, trêu ghẹo nói: “Nha đầu muội muốn an ủi bổn cung như thế nào?”
“Muốn được người khác tán đồng, đầu tiên phải có tự tin với chính mình, theo ý muội, nữ nhân tự tin mới là đẹp nhất, điều đầu tiên phải học chính là mỉm cười, bất luận thời điểm nào nữ tử cũng không thể ủy khuất chính mình, nguyện ý chính là nguyện ý, không thích chính là không thích, hôm nay muội dạy nương nương một chút, hiện tại đi tẩm cung của nương nương một chuyến được không?”
“Nha đầu này.” Hoàng Hậu bị nàng nói nở nụ cười, “Xác thật muội chưa từng đi tẩm cung của bổn cung, đi thôi, bổn cung đưa muội đến đó.”
“Dạ!”
Hai người xuyên qua Ngự Hoa Viên hoa đoàn cẩm thốc, đi qua hồ sen thanh triệt cẩm lý thành đàn, gió nhẹ phất quá, thấm vào ruột gan.
Dực Khôn Cung là tẩm cung của Hoàng Hậu, Đường Mẫn đi vào chỉ cảm thấy trước mắt cô đơn và thê lương, cho dù bên trong xa hoa cỡ nào, vẫn như cũ làm người cảm thấy đáy lòng chua xót.
Nàng và Hoàng Hậu đi vào gian ngoài tiểu thính đường, bên trong phần lớn là màn trướng đỏ rực, rèm châu vàng óng, ở trong cung, chỉ có Hoàng Hậu thân là chủ hậu cung mới có thể dùng đồng thời hai màu này.
Lôi kéo Hoàng Hậu ngồi xuống trước gương đồng, nàng nói với thị nữ đứng bên cạnh: “Hương Lăng, bưng một chậu nước ấm tới, Hoàng Hậu nương nương muốn rửa mặt.”
Hương Lăng thấy Hoàng Hậu gật đầu, hành lễ liền đi ra ngoài chuẩn bị.
Đường Mẫn tháo xuống chu thoa nặng nề trên đầu nàng, mở ra búi tóc phức tạp, tùy ý một đầu tóc dài đen nhánh trút xuống.
“Tóc nương nương thật xinh đẹp.” Đường Mẫn thật lòng khen.
Hoàng Hậu vuốt một lọn tóc, cười nói: “Trước kia tóc còn nhiều hơn, mấy năm nay rụng rất nhiều, đại khái chờ bổn cung tới tuổi như mẫu hậu, ngay cả chu thoa cũng không cài được.”
“Mỗi ngày mang nhiều trang sức như vậy cũng tổn hại đầu tóc.” Đường Mẫn thấy Hương Lăng tiến vào, tẩm ướt khăn lau phấn thật dày trên mặt nàng, lộ ra một gương mặt hơi thô ráp, rõ ràng năm nay chỉ mới ba mươi tuổi, là lúc gợi cảm thành thục nhất của một nữ nhân, nàng cũng đã đánh phấn thật dày trên mặt.
Nhìn gương mặt rõ ràng trước mắt, nàng ôn nhu nói: “Ngũ quan của nương nương thực tiêu chuẩn, sau này đừng đánh phấn dày như vậy, tổn hại làn da, nhẹ nhàng một tầng là được.”
Đường Mẫn mềm nhẹ tô hương cao cho nàng, nhẹ quét một tầng phấn, má hồng nhàn nhạt, không có kem che khuyết điểm và tạo khối, nếu không có thể trang điểm gương mặt nàng càng thêm lập thể.
Niên đại này thịnh hành lông mày lá liễu, kỳ thật rất không tệ, nhưng nhìn thời gian dài sẽ làm người cảm thấy mệt nhọc, hơn nữa phối hợp trên mặt Hoàng Hậu càng tăng thêm lãnh ngạnh và uy nghiêm, giữa phu thê cần gì như vậy.
“Muội giúp nương nương tu chỉnh lông mày một chút, ngài nhắm mắt lại trước.”
Hoàng Hậu cũng không phản bác, thuận theo nhắm mắt lại, làm cho Thanh Đàn hầu hạ bên cạnh rất ngoài ý muốn.
“Nương nương chịu đựng chút, khả năng sẽ có chút đau.” Giọng nói của nàng ôn hòa mềm nhẹ, rất có công dụng trấn an Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu cười nói: “Chút đau này bổn cung không để bụng, muội cứ làm đi.”
Đường Mẫn thấy được, mỗi khi nhổ một sợi lông mày, Hoàng Hậu hơi hơi run rẩy một chút, một hồi lâu nàng mới dừng tay, chờ Hoàng Hậu mở mắt ra, hai mắt đã thẩm thấu sương mù mênh mông.
“Đau thì có thể kêu hai tiếng, không cần chịu đựng, nữ nhân vẫn nên mềm mại một chút.
Người xưa nói rất đúng, hài tử biết khóc có sữa ăn, mà nữ nhân biết làm nũng là tốt số nhất.”
Ai ngờ Hoàng Hậu lại không nhịn được cười, “Muội muốn bổn cung làm nũng?”
“Nương nương, có nam nhân thưởng thức nữ tử cứng rắn, nhưng có nam nhân tuyệt đối sẽ không thích, ví dụ như bệ hạ.” Nàng cầm lấy bút vẽ mày, sau đó chính là son môi, nhìn Thanh Đàn nói: “Chải cho nương nương một búi tóc lịch sự tao nhã đi.”
“Dạ, công chúa.”
Chờ búi tóc xong, nàng mở tráp trang sức, chọn một trâm hoa phượng thoa cắm lên tóc Hoàng hậu.
“Rất đẹp, trước kia lông mày của nương nương quá lạnh, như vậy sẽ có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, hơn nữa đừng quên, cho dù thống khổ nữ tử cũng phải bảo trì tươi cười, cho dù rơi lệ cũng phải mang theo tươi cười, nương nương nhớ kỹ chưa?”
“Nương nương là nữ nhân, cho dù ngài quý vì quốc mẫu, cũng như cũ là một nữ nhân cần người yêu thương, đừng luôn tự nhủ mình là Hoàng Hậu thì phải lạnh mặt, tin tưởng muội, vài ngày sau nương nương sẽ cảm giác được chính mình không giống dĩ vãng.”
Hoàng Hậu lẳng lặng nhìn chính mình trong gương, trên mặt đã không có lớp phấn thật dày, thậm chí bàn tay có thể sờ đến nhàn nhạt lông tơ trên mặt, trên tóc không có nhiều trang sức như trước, ngẩng đầu ưỡn ngực cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng.
Nhìn chính mình trang dung, tuy không tinh xảo bằng dĩ vãng, nhưng lại rất đẹp, đẹp hơn bất luận ngày nào trong dĩ vãng, đôi mắt đã từng mất đi thần thái, lúc này như tản ra quang mang nhu hòa dịu dàng.
“Thời gian không còn sớm, hôm nay muội đi về trước, nương nương cần phải nhớ rõ lời muội nói nha.” Dứt lời, lại ở bên tai nàng tế tế mật mật nói hồi lâu.
Hoàng Hậu càng nghe càng giật mình, nhịn không được trừng lớn đôi mắt, “Tiểu Mẫn, muội và Bùi đại nhân cũng như vậy sao?”
Đường Mẫn nhấp môi cười, “Muội và biểu ca không giống, nương nương và bệ hạ cũng không phải phu thê bình phàm, tự nhiên cũng không thể dùng biện pháp tầm thường, nếu nương nương tin muội, trước thử xem.”
“Đã biết.” Đổi trang dung đổi tâm tình, lúc này nàng cũng không trầm trọng như lúc ban đầu.
Chờ Đường Mẫn rời đi, Hoàng Hậu mới hỏi Thanh Đàn bên cạnh: “Bổn cung nhìn có phải trẻ hơn trước kia hay không?”
Thanh Đàn cười nói: “Nương nương vốn dĩ không già.”
“Vậy sao.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng sửa sang lại tóc ở thái dương, “Ngươi đi theo bổn cung nhiều năm, cũng không dám nói thật với bổn cung, mà nha đầu Tiểu Mẫn kia cho dù là lần đầu tiên nhìn thấy mẫu hậu, như cũ có cái gì nói cái đó.”
Thanh Đàn cả kinh, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
“Đứng lên đi, bổn cung cũng không trách ngươi.” nàng đứng dậy đi thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, nói: “Cùng bổn cung đi thăm Thái Tử.”
“Dạ!”
Từ lúc năm tuổi Thái Tử đã dọn vào Đông Cung, ngoại trừ mỗi ngày đi Dực Khôn Cung thỉnh an, thời gian hai mẹ con cùng nhau dùng bữa không nhiều lắm.
Trong cung hoàng tử từ bốn tuổi trở lên phải đi Thượng Thư Phòng vỡ lòng, mỗi ngày buổi sáng một canh giờ rưỡi, phần lớn thời gian còn lại đều ở Đông Cung đọc sách tập viết.
Hoàng Hậu làm Thanh Đàn đi phòng bếp nhỏ lấy mấy thứ điểm tâm, sau đó đi Đông Cung.
Tiền triều Đại Chu có Thái Tử phủ, lúc sau Đại Vinh đã huỷ bỏ, hoặc là nói Thái Tử phủ cũng chỉ tồn tại ba trăm năm ở Đại Chu triều, đơn giản là vì tiền triều có một vị Thái Tử có đầu đuôi với đế phi hậu cung, dẫn tới mặt rồng giận dữ, nhưng đế vương kia trời sinh con nối dõi đơn bạc, ba hài tử đã chết hai người, cũng chỉ dư lại ngay lúc đó Thái Tử, nếu phế bỏ sẽ không người nối nghiệp, cho nên ở ngoài cung kiến tạo Thái Tử phủ.
Rồi sau đến Đại Vinh triều, Thái Tử phủ bị huỷ bỏ, đã thành Duệ Thân Vương phủ lúc trước.
Đi vào Đông Cung, thật trùng hợp nhìn thấy Hoàng Đế cũng ở đây, nhìn dáng vẻ hình như đang chỉ điểm Thái Tử công khóa.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu doanh doanh hành lễ, sau đó tiến lên mở ra hộp đồ ăn Thanh Đàn mang đến, “Thần thiếp mang đến điểm tâm, bệ hạ và Triết Nhi dùng một chút đi.”
Hôm nay Hoàng Đế cũng là nhàn không có việc gì mới đến xem Thái Tử, tuy không thích Thái Tử, nhưng cũng đáp ứng Hoàng Hậu và Thái Hậu, chỉ cần các nàng không thương tổn Trân Phi, địa vị của Thái Tử sẽ thực củng cố, nói đến cùng hắn cũng là con ruột của chính mình, càng là đích trưởng tử, Hoàng đế cũng thực xem trọng huyết thống, thật là làm không được lạnh nhạt mặc kệ không hỏi.
Chỉ là hôm nay Hoàng Hậu hình như không giống dĩ vãng.
“Nhi thần gặp qua mẫu hậu.” Lưu Nguyên Triết tiến lên thỉnh an, được Hoàng Hậu nâng dậy.
“Phụ hoàng đang dạy con công khóa sao?”
“Dạ, phụ hoàng đang dạy dỗ nhi thần luyện chữ.” Lưu Nguyên Triết đi đến bên cạnh bàn, cầm một khối điểm tâm, “Đây là hoa mai tô nhi thần thích nhất, đã vài ngày không được ăn.”
“Đã nhiều ngày mẫu hậu tương đối bận, về sau con muốn ăn thì sai hạ nhân đi Dực Khôn Cung nói một tiếng, mẫu hậu kêu Thanh Đàn làm cho con.”
“Tạ mẫu hậu.”
Tỳ nữ bưng nước trà đưa lên, Hoàng Hậu bưng một ly cho Hoàng Đế, “Bệ hạ, xem thời gian đã giữa trưa, ngài không nghỉ ngơi sao.”
Trước mắt Hoàng Hậu hình như biến hóa rất lớn, trang dung thanh đạm, mặt mày giãn ra, khóe môi và ánh mắt lộ ra tươi cười ôn hòa, chỉ là tươi cười ấm áp kia lại có rất lớn khác biệt, ít nhất lúc nàng nhìn chính mình và nhìn con trai là không giống.
Nhưng hắn không để bụng, tình nghĩa thời niên thiếu đã sớm tiêu tán không còn gì.
“Tiền triều bận rộn, trẫm không nhàn rỗi nhiều.”
“Vậy Hoàng Thượng nhớ chú ý nghỉ ngơi.” Hoàng Hậu cũng không nói thêm gì, xoay người nói chuyện với con trai.
Hoàng Đế nhìn hai mẹ con nói vui vẻ, chính mình ở đây cũng có vẻ dư thừa, nói một câu “Trẫm còn có việc”, liền xoay người rời đi.
Hoàng Hậu cũng không biểu hiện ra bất luận vẻ gì không vui hay níu kéo, chỉ cười đứng dậy hành lễ, “Thần thiếp cung tiễn bệ hạ.”
Mãi cho đến bên ngoài tiếng “Hoàng Thượng khởi giá” xa dần, Lưu Nguyên Triết mới đi lên trước, nhìn khóe môi Hoàng Hậu mỉm cười, “Mẫu hậu, ngài đừng khổ sở, nhi thần sẽ vẫn luôn ở cạnh mẫu hậu.”
“Được, dùng điểm tâm trước, lại bắt đầu luyện chữ, đừng viết lâu lắm.”
“Nhi thần biết.”
Màn đêm buông xuống, trong Cần Chính Điện.
Tổng quản Kính sự phòng bưng khay đầy thẻ bài đi đến, Hoàng Đế nhìn thoáng qua, xua xua tay, ý là đêm nay không đi nơi nào cả.
Thường Phúc thấy thế, lắc đầu với tổng quản kia.
“Bệ hạ, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”
“Đi thôi.”
Đứng lên, Thường Phúc đi bên ngoài chuẩn bị truyền kiệu.
“Không cần, Thường Phúc, cùng trẫm đi dạo một lát.”
“Dạ, bệ hạ.”
Đêm lạnh như nước, gió đêm đưa tới mùi hoa triền miên trong Ngự Hoa Viên, chui vào cánh mũi, làm người sinh ra một cảm giác mê ly, thân thể trở nên nhẹ phiêu phiêu, dường như một trận gió đủ để thổi bay người đến trên chín tầng trời.
“Bệ hạ, chúng ta đến Dực Khôn Cung.” Thường Phúc nhìn thấy cung điện trước mắt, nhẹ giọng chậm rãi nói.
Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn cung điện đèn đuốc sáng trưng, đại não trống rỗng, rất nhiều chuyện đều trở nên hư vô mờ mịt, ở trong đầu chậm rãi biến mất.
Nghĩ đến một màn ban ngày, hắn không nhớ rõ đã bao lâu không cẩn thận nhìn mặt Hoàng Hậu, càng không nhớ rõ từ khi nào càng ngày càng không kiên nhẫn với nàng, ngay cả nhớ tới đều cảm thấy bực bội.
Hộ vệ ngoài cửa nhìn thấy Hoàng Đế, tiến lên quỳ xuống thỉnh an, lại bị Hoàng Đế giơ tay ngăn lại.
Sau đó hắn nhấc chân đi vào Dực Khôn Cung, một đường đi đến, cung nữ thái giám Dực Khôn Cung nhìn thấy hắn, trên mặt kinh ngạc gần như không thể che giấu.
Hắn không cho những người này lộ ra, dò hỏi Hoàng Hậu ở nơi nào, biết lúc này nàng đang ở phòng bếp nhỏ, khoanh tay chậm rì rì đi phòng bếp nhỏ Dực Khôn Cung.
Trong phòng bếp nhỏ, Thanh Đàn đang nhào bột, Hoàng Hậu mặc quần áo đơn giản, ở bên cạnh để điểm tâm vào lồng hấp.
“Nương nương, ngài để đó, chờ lát nữa nô tỳ làm cho.”
“Không có việc gì.” Hoàng Hậu như cũ dịu dàng kiều mỹ, “Dù sao bổn cung cũng nhàn rỗi, còn không bằng tìm chút chuyện để làm, chờ lát nữa ngươi đưa điểm tâm này đi Đông Cung, sau đó…… sai Lâm Hỉ đi xem bệ hạ còn ở Cần Chính Điện không, nếu không thì thôi.”
Thanh Đàn bất đắc dĩ nhìn khóe môi Hoàng Hậu tươi cười như có như không, ngay cả nàng đều có thể thấy rõ trong đó chua xót và tình nghĩa với bệ hạ, vì sao bệ hạ làm như không thấy?
“Nương nương, nếu bệ hạ không ở Cần Chính Điện, sao ngài không đưa điểm tâm đến Vĩnh Thọ cung?”
“Không cần, đối với bệ hạ, Trân Phi rất đặc biệt, bổn cung cần gì tự đòi mất mặt.”
Thanh Đàn lại nghẹn khuất vì Hoàng Hậu, “Đối với ngài, bệ hạ cũng là đặc biệt.”
“…… Vậy sao! Đối với ta, Ngạn ca ca cũng là đặc biệt sao? Nơi nào đặc biệt?” Nàng nói thực nhẹ, nếu không phải vì lúc này phòng bếp yên tĩnh, Lưu Ngạn tuyệt đối sẽ không nghe được.
Hắn nhớ năm đó hai người còn nhỏ, thường xuyên chơi đùa cùng nhau, gần như mỗi ngày hậu hoa viên Tiền gia đều tràn ngập tiếng cười của bọn họ.
Nhưng hiện giờ phu thê mười mấy năm, chuyện cũ hình như đều từng chút tiêu tán theo gió, ngẫu nhiên nhớ tới lại là mãn tâm mãn nhãn hồi ức.
“Nương nương, hôm nay ngài trang điểm rất đẹp, nô tỳ thấy ngài ôn nhu nhiều hơn, vẫn là Đoan Tuệ công chúa khéo tay, nếu ngài thích trang điểm như vậy, nô tỳ sẽ học theo Đoan Tuệ công chúa, về sau mỗi ngày trang điểm cho ngài.”
“Được, bổn cung cũng cảm thấy như vậy nhẹ nhàng hơn, hôm nay Triết Nhi còn nói bổn cung đẹp hơn dĩ vãng nhiều.
Nhưng bổn cung là Hoàng Hậu, nếu không uy nghiêm, làm sao chưởng quản hậu cung, thực mau sẽ phải tuyển tú, hy vọng lần này tú nữ đều ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Xưa nay hậu cung chính là nơi âm mưu tính kế, hiện tại ít người, dưới gối các nàng cũng đều có con nối dõi, không đến mức mỗi ngày nhàm chán, thêm người, trong cung có thể náo nhiệt hơn một ít.”
“Cũng chỉ có nương nương nhìn thoáng, quan viên bình thường nạp thiếp, trong lòng chủ mẫu đều không thoải mái, tình nghĩa giữa ngài và bệ hạ không giống các nương nương khác, trong lòng khẳng định rất khổ sở, nô tỳ hầu hạ nương nương nhiều năm, ngài không thể gạt được nô tỳ.”
Hoàng Hậu nhịn không được cười, hàm răng trắng tinh làm cả người nàng đều trở nên vũ mị.
“Nha đầu này, bệ hạ làm sao giống những triều thần đó? Nhìn như hắn là đế vương tay cầm quyền sinh sát, nhưng cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, cần thiết phải mưu phúc lợi vì bá tánh thiên hạ, càng phải vì chạy dài con cháu Lưu gia mà sủng hạnh cung phi, cho dù không thích…… Đế vương cũng không thể muốn làm gì thì làm, hắn cũng có rất nhiều thân bất do kỷ.”
“Nhưng nương nương thì sao?”
“Bổn cung không sao, không phải bệ hạ đã cho bổn cung một đứa con trai sao, hơn nữa vẫn là Thái Tử, này đã là bệ hạ nhân từ với bổn cung.” Dứt lời, nàng nhìn điểm tâm đã được làm xong, Thanh Đàn đang lấy ra khỏi lồng hấp, “Được rồi, ngươi sửa sang lại một chút đưa qua cho Thái Tử, dặn hắn buổi tối đừng đọc sách quá muộn, chú ý thân thể, sau đó làm Lâm Hỉ đi xem bệ hạ có ở đó không.”
“Nô tỳ nhớ rõ, nương nương yên tâm.” Thanh Đàn tiến lên đặt điểm tâm vào thực hộp.
“Đừng quên, bệ hạ không thích ăn ngọt, cẩn thận đưa sai.”
“Nương nương, nô tỳ đã biết, ngài không phải cũng nói, nói không chừng bệ hạ đã đi Vĩnh Thọ cung sao?”
Hoàng Hậu ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thanh Đàn, oán trách nói: “Nếu bệ hạ không ở đó, mang điểm tâm về, chính chúng ta ăn.”
“Nhanh lên đi, thừa dịp trước khi khóa cửa……” Lời chưa nói xong, Hoàng Hậu xoay người thấy được bóng dáng vàng kim đứng ngoài cửa, biểu tình trên mặt không nhịn được cứng lại, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ.” Hoàng Đế gật đầu, nhìn một hộp điểm tâm trong đó, “Ở đây dùng đi.”
Hoàng Hậu nhìn thoáng qua Thanh Đàn, Thanh Đàn hiểu rõ, xách hộp đồ ăn đi theo hai người