Nhất Phẩm Quý Thê

Hoài Nghi


trước sau


Đế hậu ân ái hài hòa, đối với tiền triều và hậu cung đều là một chuyện đáng giá cao hứng, đương nhiên không bao gồm Vĩnh Thọ Cung.
Sắc mặt Trân Phi ngưng trọng dựa vào trên giường, nhìn tẩm cung xa hoa.
Bệ hạ đã ba ngày không tới, đây là chuyện chưa từng có từ sau sự kiện kia.
Trước kia cho dù là mùng một mười lăm, buổi tối không nghỉ ở Vĩnh Thọ Cung, ban ngày hắn cũng sẽ đến thăm nàng.
Trân Phi hiểu rõ thân phận chính mình, chính vì hiểu rõ, cho nên mới càng muốn kéo Hoàng Đế đến bên người mình.
Hậu cung to như vậy, nàng không bằng Hoàng Hậu có Thái Hậu yêu thương, không bằng Hiền phi Lương phi cho dù không được Hoàng Thượng sủng ái, ít nhất mỗi tháng cũng được lâm hạnh một hai lần, hơn nữa Thái Hậu hoàn toàn không hà khắc các nàng, duy độc nàng, nếu ngay cả Hoàng Thượng sủng ái cũng không còn, ở hậu cung, người khác có thể hại chết nàng trong một giây.
Nàng không thích Lưu Ngạn, nhưng không có nghĩa là Lưu Ngạn có thể không thích nàng, nàng còn muốn che chở con trai, che chở hài tử trong bụng, cho dù bọn họ là con của Lưu Ngạn, lại càng là cốt nhục của nàng.
Nàng biết rõ quyền lợi chỗ tốt, nàng muốn thiên hạ Đại Vinh, muốn con trai chính mình lên làm Hoàng Đế, muốn làm Thái Hậu quyền khuynh thiên hạ, muốn thoát khỏi vận mệnh đã định của chính mình.
Ở hậu cung, có lẽ không có bất luận kẻ nào hiểu rõ hơn nàng quan hệ giữa đế hậu có bao nhiêu không xong, cho dù hai người từ nhỏ chính là thanh mai trúc mã, lại vì Thái Hậu mà trở nên lạnh nhạt xa cách.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm Đế hậu đột nhiên trở nên hài hòa, thế nên làm nàng ba ngày không thấy được người.
Dực Khôn Cung, Đế hậu đang chơi cờ, này là hình thức hai người ở chung thực vi diệu.
“Ngạn ca ca, chuyện Gia Châu phủ như thế nào? Thần thiếp nghĩ có lẽ nên cắt giảm một chút chi phí hậu cung, cầu phúc vì con dân của bệ hạ.”
“Mấy năm nay quốc khố còn tính tràn đầy, khoản cứu tế cũng đã lần lượt phân phối, không thiếu chút bạc này của hậu cung.” Hoàng Đế hạ một con cờ, sau đó nhìn thấy Hoàng Hậu lập tức trầm mặc, biểu tình cũng trở nên phong phú hơn, hắn chính là thích xem nàng dạng này, sẽ làm Hoàng Đế cảm thấy chính mình tuổi trẻ rất nhiều, “Năm nay tuyển tú, chọn ít vài người là được.”
Hoàng Hậu gật đầu, vốn dĩ nàng cũng không hy vọng hậu cung nữ nhân càng tới càng nhiều, chẳng qua là không có biện pháp, nếu hắn không sủng ái Trân Phi, mẫu hậu cũng sẽ không cố ý tuyển tú.
“Hiện tại con nối dõi của Trẫm đủ nhiều, cũng có Thái Tử, chỉ là công chúa chỉ có một.”
“Ngạn ca ca muốn thần thiếp sinh công chúa cho ngài sao?”
“Bội Nhi không muốn?” Hoàng Đế cười tủm tỉm nhìn nàng.
“Tự nhiên là nguyện ý, chỉ là nếu lại lần nữa sinh hoàng tử, thần thiếp sợ hãi, rốt cuộc năm đó bệ hạ chịu rất nhiều khổ, thần thiếp không muốn con trai cũng vất vả như phụ hoàng hắn.”
Hoàng Đế tự nhiên hiểu ý nàng, tâm tình cũng dần dần quay cuồng, năm đó hắn chịu khổ đâu chỉ một chút, nếu không phải……
“Tất cả đều đi qua, Thái Tử sẽ vững vàng tiếp vị, hắn là trưởng tử của chúng ta, hơn nữa vẫn là con vợ cả duy nhất.”
Lúc này, bên ngoài Thường Phúc chạy vào.
“Bệ hạ, mới vừa rồi Vĩnh Thọ cung tới báo, nói là Trân Phi nương nương không cẩn thận động thai khí.”
Hoàng Đế vừa nghe, biểu tình tức khắc thay đổi, “Sao lại thế này?”
“Nô tài không biết, người tới cũng không nói rõ, chỉ nói đã đi Thái Y Viện mời Lý thái y.”
Hoàng Đế đứng lên, chuẩn bị nhấc chân rời đi, lại nghĩ tới nơi này là Dực Khôn Cung.
Hoàng Hậu vất vả chua xót, nhưng cũng không thể ngăn đón, không có việc gì tốt nhất, nếu có việc, nàng và bệ hạ thật sự không có đường xoay chuyển.
Nàng tự mình đi lấy áo choàng trước tấm bình phong, tiến lên phủ thêm cho hắn, ôn nhu nói: “Mau đi xem đi, tuy thần thiếp rất muốn lưu lại bệ hạ, nhưng rốt cuộc hài tử vô tội.”
Hoàng Đế áy náy, rõ ràng đây mới là chính mình thê tử, nữ nhân khác chỉ là công cụ nối dõi tông đường thôi, nhưng Trân Phi không giống nữ nhân khác, nàng đã cứu mạng chính mình.
“Bội Nhi, có lẽ đêm nay trẫm sẽ không lại đây.”
“Thần thiếp biết, bệ hạ mau đi đi, chỉ cần hài tử không sao là được.”
Hoàng Đế nhìn nàng đáy mắt thương tiếc, trong lòng nảy lên đau đớn, nhưng bên chỗ Trân Phi lại không thể không đi.
---
Kỳ thật Đường Mẫn thực thích thôn trang ở ngoại ô, bởi vì nơi này có một cái ao xây bằng đá, ước chừng năm sáu mươi mét vuông, chiều sâu hơn một mét, phi thường thích hợp bơi lội.
Nghe Hương Lan mang về tin tức, Đường Mẫn không nhịn được sang sảng nở nụ cười.

“Trân Phi nương nương động thai khí?”
“Dạ, nghe nói lúc ấy Hoàng Đế ở Dực Khôn Cung, sau đó bị người của Vĩnh Thọ cung mời đi rồi.”
“Trân Phi thật đúng là thú vị.” Công nhiên gọi nhịp với Hoàng Hậu, đây là biết chắc Hoàng Thượng sẽ che chở nàng hay là như thế nào?
Động thai khí? Chẳng lẽ khắp thiên hạ chỉ có một mình nàng mang thai, hoài một đứa bé liền động thai khí? Còn cố tình chọn lúc Đế hậu ở chung? Có bản lĩnh ngươi động thai khí lúc Hoàng Đế lâm triều nha, tốt nhất mỗi ngày lâm triều đều động, thật đúng là.
Toàn bộ hậu cung đại khái cũng chỉ có Hoàng Đế mới có thể tin, Trân Phi thật sự động thai khí.
“Hương Lan, ngươi biết bao nhiêu về Trân Phi?”
Hương Lan trầm ngâm một lát, nói: “Nô tỳ biết cũng không nhiều, bởi vì Trân Phi vẫn luôn ru rú trong nhà, nếu phu nhân muốn biết, nô tỳ có thể đi điều tra một chút.”
“Tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ, nơi đó dù sao cũng là thâm cung, đợi lần sau tiến cung, các ngươi có thể không dấu vết điều tra một chút, phải tránh bị người phát hiện, nói với ta những gì ngươi biết là được.”
“Dạ!”
Trân Phi là thứ nữ của đương kim Hộ Bộ thượng thư Trình Thụy Tường, từ nhỏ đã không được sủng ái, bị hào quang của đích nữ Trình Nghê Thường che lấp, hơn nữa mẹ đẻ nàng là người hầu của Trình gia, bởi vậy lúc ở nhà phá lệ nhát gan, ngày thường cũng gần như không ra khỏi cửa, ngay cả sân của chính mình cũng rất ít ra.
Sau đó Trình Nghê Thường gả cho đương triều Duệ Thân Vương Thế Tử Lưu Cảnh, trở thành Thế Tử phi đời thứ ba, Lưu Cảnh bị độc chết, sau khi Lưu Cảnh chết hai năm, đương kim bệ hạ lấy lý do Duệ Thân Vương mưu nghịch, toàn bộ chém đầu trên dưới một trăm mạng người Duệ Thân Vương phủ, trong khi ông là người một tay nâng đỡ hắn đăng cơ.
Mà lúc sau, tiểu thư con vợ lẽ Trình gia lại đột nhiên bay lên đầu cành, được Hoàng Đế đón vào cung, từ đó sủng ái đến nay.
Đường Mẫn nghe xong, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Chuyện này bản thân nàng cảm thấy có chút không thích hợp, Trân Phi tiến cung cũng không thích hợp, tóm lại chuyện này nơi chốn lộ ra quỷ dị.
“Hương Lan, Thế Tử phi kia đã chết năm năm?”
“Dạ, ấn thời gian tính, đã năm năm.” Hương Lan đáp lại.
“Ngươi nói xem làm sao bệ hạ gặp Trân Phi? Vừa rồi ngươi cũng nói, trước khi Trân Phi vào cung cũng không nổi bật, thậm chí rất ít ra phủ, làm sao nàng gặp được Hoàng Đế?”
Điểm này Hương Lan bị hỏi đến nghẹn họng, không phải không biết đáp án, mà là không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng biết Trân Phi chính là Trình Nghê Thường, nhưng phu nhân không biết, cho nên mới hỏi vấn đề này.
“Hơn nữa thời gian cũng quá mức trùng hợp, cố tình là sau khi Duệ Thân Vương phủ bị diệt môn, Trân Phi mới xuất hiện ở hoàng cung, nghĩ như thế nào cũng thấy có vấn đề.”
“Có lẽ đúng như phu nhân nói, là trùng hợp cũng không chừng?” Hương Lan muốn bỏ qua đề tài này.
Chỉ là ở hiện đại Đường Mẫn xem nhiều phim truyền hình và tiểu thuyết, trong hậu cung nhiều dơ bẩn gần như xuất hiện phổ biến.
“Hương Lan, trên đời này không có trùng hợp, có một số việc nhìn như trùng hợp, kỳ thật đều là người làm, có ý thức hoặc là vô ý thức.

Vì sao Trân Phi sớm không tiến cung, trễ không tiến cung, một hai phải tiến cung vào một thời điểm mẫn cảm như vậy? Nếu thứ nữ kia thật sự xinh đẹp như Trân Phi, tuyệt đối không có khả năng bị mai một ở hậu trạch Trình gia.

Chuyện Trân Phi tạm thời không đề cập tới, đầu tiên ngươi đi tra một chút Thế Tử phi kia đi.”
“Dạ!” Hương Lan hành lễ, xem ra chuyện này phải báo với chủ tử trước, phu nhân vừa thấy chính là không dễ lừa gạt.
Đêm đó, Đường Mẫn nói chuyện với mẹ chồng xong trở lại phòng, liền nhìn thấy Bùi Cẩm Triều đọc sách dưới đèn, nhìn dáng vẻ, hình như hắn đang chờ chính mình.
“Mẫn Mẫn, nàng lại đây.” Hắn gác sách xuống, vươn tay với Đường Mẫn.
Đường Mẫn khó hiểu, tiến lên ngồi xuống bên cạnh hắn, “Trễ như vậy biểu ca có thể nghỉ ngơi trước, có việc muốn nói với ta sao?”
“Chuyện nàng sai Hương Lan đi điều tra Trân Phi, đình chỉ đi.” Bùi Cẩm Triều nhàn nhạt nói.
“Có phải Biểu ca biết Trân Phi rất có thể là Duệ Thân Vương phủ Thế Tử phi lúc trước hay không?” Đường Mẫn tìm không thấy lý do khác tới giải thích vì sao Bùi Cẩm Triều không cho chính mình điều tra, hơn nữa nàng sai Hương Lan điều tra chính là Trình Nghê Thường, mà không phải Trân Phi nương nương trong cung.

“Mẫn Mẫn, nữ tử quá thông tuệ sẽ làm người cảm thấy đáng sợ.” Bùi Cẩm Triều cười khổ, rốt cuộc làm sao nàng nhìn ra?

Chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì Trân Phi tiến cung lúc mẫn cảm?
“Ta chính là cảm thấy chuyện này quá khả nghi, biểu ca chàng biết không, trên đời này tuyệt đối không tồn tại trùng hợp, đương kim bệ hạ nhìn như có tình, kỳ thật vô tình đáng sợ, cái hắn gọi là tình, đầu tiên thành lập trên quyền lợi, xem thái độ hắn đối đãi Hoàng Hậu liền có thể nhìn ra, chính là vì sao hắn lại bá chiếm nữ nhân của huynh đệ? Vốn dĩ Trình Nghê Thường hẳn là đi địa phủ hầu hạ chính mình trượng phu.”
“Sau đó thì sao?”
Đường Mẫn chính sắc nhìn hắn, giơ tay rút ra trâm cài đầu, tùy ý một đầu tóc dài xõa ra, lúc sau bực bội rồi lại rối rắm gãi gãi tóc, cuối cùng giống như khẳng khái chịu chết nhìn hắn.
“Ta phi thường rõ ràng biểu ca là trùng sinh.” Nàng đột nhiên liễm mi, giống như không muốn nhìn thấy vẻ mặt hắn biến hóa, “Chiều nay ta suy nghĩ thật lâu, có thể làm biểu ca tình nguyện khiêu chiến toàn bộ hoàng tộc, thực hiển nhiên không phải thù hận bình thường, nếu thật là thâm cừu đại hận, đời này chỉ cần làm người bên cạnh tránh đi sai lầm kiếp trước là được, nhưng thực hiển nhiên biểu ca không phải loại này, hôm nay buổi chiều ta nghe Hương Lan nói chuyện năm năm trước Duệ Thân Vương phủ bị diệt môn, hơn nữa biểu ca và Trung Nghĩa Hầu phủ Thế Tử quen thuộc như vậy, cho nên ta phỏng đoán, có phải kiếp trước biểu ca là Duệ Thân Vương phủ Thế Tử Lưu Cảnh?”
Bùi Cẩm Triều ánh mắt thâm trầm, hắn không nghĩ tới, Đường Mẫn có thể nhìn ra được chính mình là trùng sinh, thậm chí nghĩ tới thân thế hắn.
Hắn tự nhận che giấu rất khá, trên thực tế cũng xác thật như vậy, cho dù như thế nào người khác cũng không biết hắn là trùng sinh, càng không thể nghĩ đến hắn chính là Lưu Cảnh.
Một hồi lâu không nghe được hắn trả lời, Đường Mẫn ngẩng đầu nhìn, thấy hắn đang phát ngốc.
“Biểu ca? Chàng có thể coi như ta không hỏi, ta chỉ là……”
“Làm sao nàng nhìn ra? Mẫn Mẫn, ta biết nàng không phải Đường Mẫn, rốt cuộc nàng là ai?”
Lúc này Đường Mẫn muốn cắn rớt chính mình đầu lưỡi, nàng không nên hỏi, nghẹn chết cũng không nên hỏi, hiện tại phải làm sao?
“Ta chính là Đường Mẫn, chẳng qua Đường Mẫn này không phải Đường Mẫn lúc trước……”
“Ta biết nàng không phải Đường Mẫn!” Bùi Cẩm Triều nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộn của nàng, “Ta thích cũng không phải Đường Mẫn trước kia, bởi vì biết chính mình không giống người thường, cho nên mới cảm thấy nàng và ta là giống nhau, bởi vậy mới quyết định cưới nàng.”
“Ừ, ừ!” Đường Mẫn gật đầu, trong lòng ngọt ngào, biết hắn thích chính là Đường Mẫn hiện tại, nàng có chút không thể khống chế, “Biểu ca là bản thổ trùng sinh, ta là dị thế trùng sinh, cho nên chúng ta bản chất là giống nhau.”
“…… Nàng nói bản thổ và dị thế là ý gì?” hai từ ngữ này, cho dù thông minh như Bùi Cẩm Triều cũng không rõ.
“Bản thổ chính là bản thân chàng chính là người Đại Vinh triều, mà ta không phải.” Nếu đã nói rõ, nàng cũng không cất giấu, dù sao duỗi đầu là một đao, súc đầu cũng là một đao, chết sớm đầu thai sớm.
“Vậy nàng là người nơi nào? Đại Yến hay là Tây Tần?”
“Đều không phải, dị thế tự nhiên không phải người nơi này, ta đến từ một quốc gia văn minh phát triển cao độ, hoàn toàn không giống nơi này, nói biểu ca cũng không hiểu, cho nên đối với dị thế, chàng nghe một chút là được, bản thân ta cũng tên Đường Mẫn, cho nên cũng không lừa chàng, biểu ca sẽ không xem ta như yêu quái thiêu chết chứ?”
Bùi Cẩm Triều không nhịn được bật cười, ôm nàng vào lòng, tiến đến nói nàng bên tai: “Nếu thiêu chết nàng, chẳng lẽ ta cũng phải chôn cùng sao?”
Có lẽ là thật sự để ý Đường Mẫn, Bùi Cẩm Triều cũng không rối rắm vấn đề này lâu lắm, ngược lại hứng thú nghe nàng nói thế giới của nàng, đối với hắn, đó chính là “chuyện xưa” chưa từng nghe thấy.
“Cho nên nàng đã sớm nhìn ra ta là trùng sinh?”
“Đúng vậy, tổ tiên Bùi gia không có người đọc sách, hơn nữa cho dù suốt ngày nằm trên giường bệnh, cũng tuyệt đối không có khả năng không có tiên sinh dạy dỗ, chỉ bằng chính mình ngày thường đọc sách, có thể nhất cử đoạt Trạng nguyên, hơn nữa vẫn là tam nguyên thi đậu, kỳ thật chủ yếu là chàng quen biết Lục Thịnh, rõ ràng chính là hai người không có khả năng liên quan, sao có thể đột nhiên thành bằng hữu, hơn nữa quan hệ bằng hữu còn có chút không giống bình thường, thực rõ ràng lúc chàng và Lục Thịnh ở bên nhau, hắn đều lấy chàng là chủ.”
“Nếu nàng đã biết Trân Phi chính là Trình Nghê Thường, chuyện này không cần tra xét nữa.”
“Ta biết, nhưng biểu ca, chẳng lẽ chàng không nghĩ đến, có lẽ mục đích của nàng là mưu triều soán vị?”
Bùi Cẩm Triều xoa xoa tóc nàng, cười nói: “Đừng lo lắng cái này, nàng chỉ cần làm chuyện nàng muốn làm là được, bên ngoài tất cả đều có ta, thiên hạ này, sớm muộn gì cũng là của ta.”
“Chẳng lẽ biểu ca không muốn sống nhàn vân dã hạc sao?” nàng thực sự không thích Hoàng Hậu vị.
“Cho dù ta muốn, cũng không thể nhìn giang sơn tổ tiên Lưu gia bại hoại trong tay kẻ ác, cho nên nếu nàng muốn sống nhẹ nhàng tự tại, hiện tại có thể bắt đầu sinh cho ta đứa con trai.”
“Nơi ta ở bình thường đều là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mới sinh hài tử.”
“Nàng sống đến gần ba mươi tuổi, vì sao không sinh hài tử?” Bùi Cẩm Triều nhớ rõ ràng.
“Ta cũng không biết.” Theo lý thuyết thì không có khả năng, nàng không uống thuốc tránh thai, thân thể cũng không có bất luận bệnh gì, tính sinh hoạt cũng bình thường.
Có lẽ là vấn đề phía hắn, hắn không muốn chính mình sinh con cho hắn?
Hiện giờ cũng chỉ

dư lại một lời giải thích như vậy.
Biết Đường Mẫn không phải người Đại Vinh, Bùi Cẩm Triều hình như cũng yên tâm.

Ở thôn trang hai ngày, bọn họ liền về kinh thành, mà Đường Mẫn cũng trước tiên vào cung.
Không khí Thọ Khang Cung rõ ràng có chút ngưng trọng, ít nhất biểu tình Thái Hậu nhìn qua rất nghiêm túc.
“Mẫu hậu, ngài làm sao vậy? Lớn tuổi đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe.”
Thái Hậu nhìn thấy nàng tiến vào, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, “Con cho rằng mẫu hậu muốn tức giận sao? Đã nhiều ngày trong cung bị Trân Phi lăn lộn không nhẹ.”
Bên cạnh, ba vị công chúa đều có mặt, trong đó Bát công chúa đại hôn liền ở tháng ba, tuyển tú vừa qua chính là nàng xuất giá, phò mã là trưởng công tử nhà Lễ Bộ thị lang, hiện giờ nhậm chức ở Hàn Lâm Viện giống Bùi Cẩm Triều, là một hậu sinh tuổi trẻ rất có tiền đồ, nghe nói bộ dáng cũng thực thanh tuyển.
“Không phải quan hệ giữa bệ hạ và Hoàng Hậu hòa hoãn rất nhiều sao? Ngài không cao hứng?”
“Cái này tự nhiên cao hứng, nhưng con không biết, đã nhiều ngày nàng mỗi ngày động thai khí, mỗi lần đều là lúc Hoàng Đế ở Dực Khôn Cung, kia chính là Hoàng Hậu, mẫu nghi một nước, sao có thể bị nữ nhân này áp xuống.”
Đường Mẫn nhịn không được cười, Trân Phi nương nương thật đúng là dám làm, chẳng lẽ ỷ vào sinh Thất hoàng tử cho bệ hạ, thật sự cho rằng có bùa hộ mệnh?
“Hoàng Hậu nương nương thực tốt, mỹ lệ hiền lương, dịu dàng đại khí, đủ để đương mẫu nghi thiên hạ, mà xem thái độ bệ hạ đã nhiều ngày có thể biết, bệ hạ đối với Hoàng Hậu nương nương là có tình, con cũng nghe Hoàng Hậu nương nương kể, bệ hạ và nương nương là thanh mai trúc mã, theo lý thuyết cảm tình như vậy không phải có thể dễ dàng biến mất, tất nhiên là có nguyên nhân khác làm bệ hạ không thể mặc kệ Trân Phi nương nương.”
Thái Hậu vừa nghe, lại lần nữa nhìn thẳng vào nghĩa nữ trước mắt.
“Thật là có nguyên nhân, mấy năm trước Hoàng Đế tao ngộ ngoài ý muốn, là Trân Phi cứu Hoàng Đế một mạng, sau đó Hoàng Đế liền thượng tâm với Trân Phi.”
“Thì ra là ân cứu mạng, xác thật nên báo đáp, bệ hạ là một quân vương trọng tình nghĩa, quân vương như vậy có thể cho bá tánh an tâm.” Đúng lúc nói vài câu nhìn như thiệt tình, đặc biệt là trước mặt mẫu thân khen con trai, đây cũng là một loại nhân tế kết giao.
Ở thời đại này, nữ nhân làm Hoàng Đế gần như là nghĩ cũng không dám nghĩ, bà muốn có lẽ chỉ là khống chế Hoàng Đế, bảo hộ an nguy và tiền đồ của Tiền gia, tuyệt đối chưa từng có ý tưởng giết chết Hoàng Đế.
Cho dù con trai bà không tốt như thế nào, ít nhất trong lòng bà cũng thương yêu hắn, bất luận là Thái Hậu hay là Tiền gia đều không có năng lực, cũng không dám làm như thế.
Nếu bọn họ thật sự làm thế, thiên tử tuổi nhỏ đăng cơ, các nơi phiên vương chắc chắn sẽ vào kinh cần vương, nhấc lên thiên hạ đại loạn.
Đến lúc đó bất luận là Thái Hậu hay là Tiền gia, đều nháy mắt lật úp.
Đường Mẫn đều có thể hiểu, nói vậy trong lòng Thái Hậu và Tiền tướng càng rõ ràng.
Nàng chưa từng gặp Tiền tướng, không biết đó là dạng người gì, nhưng cho dù chưa từng gặp, nàng cũng biết, nhất định là kiêu hùng cực lợi hại, cực giỏi ẩn nhẫn.
“Thiên hạ bá tánh có phúc lợi, Hoàng Hậu liền không tốt.”
“Con nghe nói trước khi xuất giá Trân Phi nương nương rất ít ra khỏi cửa, thật không biết vận khí tốt như thế nào mới có thể cứu đương triều thiên tử, thế nên từ đó thăng chức rất nhanh, sủng quan lục cung, nói vậy đời trước chắc đã cứu vớt vô số người, kiếp này mới có thể có tạo hóa nghịch thiên như thế.”
“Đúng vậy, đến cùng đời trước nàng có bao nhiêu tạo hóa, đời này mới có thể làm Hoàng Đế sủng hạnh đến mức này.” Thái Hậu cảm khái, cho dù đời trước nữ nhân kia thật tạo phúc ngàn vạn bá tánh, đời này cũng như cũ là tội ác tày trời.
Đường Mẫn khó hiểu, theo lý thuyết đế vương cho dù đi đến nơi nào, bên người và chỗ tối đều có Cẩm Y Vệ và ám vệ bảo hộ, gần như không có khả năng gặp nguy hiểm về sinh mệnh.
Hơn nữa cổ đại đế vương rất ít đi ra hoàng cung, ở Đại Vinh triều căn bản không có khả năng giống phim truyền hình đế vương động bất động liền đi tuần, cải trang vi hành, cho dù có thật trong lịch sử cũng rất ít, lúc ấy Trình Nghê Thường là quả phụ sắp bị chém đầu, như thế nào làm được? Vô số chỗ hổng làm người không thể lý giải.
Thực hiển nhiên, Thái Hậu biết chuyện này, ngay cả khôn khéo như bà đều tán thành, vậy chuyện đó chắc chắn có thật.
Bởi vậy có thể thấy được, Trân Phi tuyệt đối là một nữ nhân không đơn giản, có thể ở lúc tai vạ đến nơi, dùng một mạng người tươi sống lót đường cho chính mình, thậm chí có thể đến gần đế vương, được vinh sủng hơn năm năm.
Thái Hậu có vẻ cũng mệt mỏi, nhìn ba vị công chúa bên cạnh nói: “Các con đại hôn cũng sắp đến, sau khi xuất giá không thể tự do giống ở trong cung, phải sống hòa thuận với phu quân, các con là công chúa, trước khi các con sinh con phò mã sẽ không dám nạp thiếp, điểm này các con may mắn hơn phần lớn nữ tử trên thế gian, nhưng cũng không thể ỷ vào thân phận công chúa ở nhà chồng tác oai tác phúc, nếu không ngày sau các con bị ủy khuất chỉ có thể tự làm tự chịu, ai gia và Hoàng Thượng sẽ không ra mặt, tự giải quyết cho tốt đi.”
“Dạ, mẫu hậu, nhi thần hiểu rõ.”
Ba vị công chúa thuận theo gật đầu.
Ngay cả Thập Công chúa Lưu Huệ nửa năm trước gây phiền toái cho chính mình, lúc này cũng trở nên thuận theo vô cùng, bởi vì nàng biết trong cung, nàng xem như mất đi Thái Hậu sủng ái, nếu lúc này lại không an phận, kết cục của nàng chỉ sợ sẽ thực thảm.
Cũng may thực mau nàng sẽ phải xuất giá, về sau chuyện trong cung không còn can hệ với nàng.
Phu quân là nàng tự mình chọn lựa, tuy không ở kinh thành, nhưng cũng là hậu nhân hoàng tộc, về sau tuy nàng không còn là công chúa, lại có thể trở thành Vương phi, cũng tốt hơn ở trong hoàng cung lấy lòng độc phụ Thái Hậu.
Cho nên, Đường Mẫn xem như giúp nàng tránh thoát một kiếp, đây là vận khí.
Ít nhất Lưu Huệ nghĩ như vậy.
“Các con đều lui đi, mấy ngày nay không cần đến đây thỉnh an, ở trong cung chuẩn bị xuất giá.”
“Nhi thần cáo lui.”
Ba vị công chúa rời đi, Đường Mẫn nâng Thái Hậu đi vào tẩm cung.
Đỡ bà nằm xuống, Đường Mẫn sửa sang lại sợi tóc cho bà, mơ hồ có tóc bạc.
“Mẫu hậu, Hoàng Hậu nương nương có ổn không?”
“Đứa bé kia cũng không nói lời nào, mấy ngày nay có vẻ nghĩ thoáng một ít, cả ngày cố nén cười vui, làm ai gia xem đau lòng.” Thái Hậu thở dài,
“Chẳng lẽ bệ hạ nhìn không ra, lúc này Trân Phi nương nương thỉnh thoảng động thai khí có chút không giống bình thường sao?”

“Hoàng Đế yêu thương Trân Phi, làm sao có thể nhìn ra, lúc này nếu ai dám nói một câu Trân Phi không tốt, có lẽ sẽ bị hắn ghi hận.”
Người xem thấu triệt Hoàng Đế nhất đại khái chính là mẹ đẻ của hắn, Thái Hậu.
“Mẫu hậu có thể kể cho con nghe năm đó Hoàng Thượng và Trân Phi nương nương đã xảy ra chuyện gì không?” Đường Mẫn thật sự rất tò mò, cảm thấy khó hiểu năm đó Hoàng Đế có thể xảy ra chuyện.
Thái Hậu lại hơi hơi nheo mắt, “Tiểu Mẫn, có vài chuyện không phải con nên biết.”
Đường Mẫn biết lúc này Thái Hậu có ý kiến với nàng, thậm chí sinh ra không thích.
Nàng lại không sợ hãi, vẫn ôn hòa nhìn Thái Hậu.
“Có phải mẫu hậu trách con lắm miệng hay không? Rốt cuộc quan hệ tới bệ hạ, vốn người thân phận xấu hổ như con không nên hỏi.” Nàng cúi đầu cười khổ, “Nhưng trước đó vài ngày, con nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương không gì đáng buồn bằng tim đã chết, trong lòng con không dễ chịu.

Chẳng lẽ mẫu hậu không nghĩ tới, bệ hạ mặc kệ là ở trong cung hay là ngoài cung, trong tối ngoài sáng đều có người che chở, sao có thể gặp nạn? Cho dù có thể gặp nạn, vì sao cố tình là Trình tiểu thư cứu? Con ở ngoài cung cũng nghe nói năm đó Duệ Thân Vương mưu nghịch, theo lý thuyết đây chính là tội lớn diệt môn, năm đó có lẽ còn liên lụy Trình gia, con cứ cảm thấy chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy, có lẽ Thế Tử phi không còn, Trình gia cần tìm một người khác để dựa vào nên bày trò? Chỉ cần Trân Phi không được sủng, Hoàng Hậu nương nương cũng không cần thương tâm khổ sở.”
Nói xong, từ trên ghế thêu đứng lên, vén váy quỳ trên mặt đất, “Từ khi con được phong làm công chúa, Hoàng Hậu nương nương chiếu cố con rất nhiều, con cũng từng nói Hoàng Hậu nương nương đủ đảm đương mẫu nghi thiên hạ, hiện giờ thấy nàng khổ sở, trong lòng con tự nhiên cũng không vui, nếu vì thế làm mẫu hậu ghét bỏ, con không lời nào để nói.”
Thái Hậu nhìn Đường Mẫn vẻ mặt buồn bã, giống như thấy được đứa con gái đã chết thống khổ, một hồi lâu mới thở dài, nói: “Đứa nhỏ này, đứng lên đi, ai gia không tức giận với con, chỉ là không nên nhắc tới loại chuyện này.

Làm sao ai gia không biết quan hệ giữa con và Hoàng Hậu như thế nào, chính vì con khuyên giải Hoàng Hậu, hiện tại nàng và Hoàng Thượng mới có điều hòa hoãn, Hoàng Hậu đều nói với ai gia, cũng khen con không dứt miệng, ai gia còn có thể không biết con đối với Hoàng Hậu như thế nào sao?”
Dứt lời, nhìn thấy bộ dáng Đường Mẫn ủy khuất, trong lòng không vui cũng lập tức tan, giận mắng: “Nha đầu này, ai gia còn sống, quỳ cái gì, mau đứng lên.”
“Vậy mẫu hậu không giận con?” Đường Mẫn ngẩng đầu, trên mặt nơi nào còn có ủy khuất, vẫn xán lạn kiều khí.
Thái Hậu bất đắc dĩ nở nụ cười, “Cũng chỉ có con không sợ ai gia trở mặt tức giận.”
Đường Mẫn một lần nữa ngồi xuống ghế thêu, lôi kéo tay Thái Hậu cười nói: “Ngài chính là mẫu hậu, trở mặt tức giận mà thôi, con cần gì sợ hãi, mẹ con làm gì có ai giận lâu.”
“Đúng vậy, mẹ con làm gì có ai giận lâu, vẫn là nha đầu này xem thấu triệt.”
Một hồi lâu, bà mới lấy lại tinh thần, nói với nàng: “Ai gia cũng từng phái người tra chuyện này, nhưng không có bất luận điểm đáng ngờ gì.

Năm đó Duệ Thân Vương phủ vì mưu nghịch bị diệt môn, Hoàng Đế cũng tự mình đi qua.

Thân là thân vương phủ, Duệ Thân Vương phủ tự nhiên có bồi dưỡng tử sĩ, trong đó có hai người muốn hành thích Hoàng Đế, trong lúc nguy cấp được Trân Phi lúc đó đến đưa tiễn Thế Tử phi cứu, được Hoàng Đế mang về trong cung.”
“Mẫu hậu, Duệ Thân Vương phủ chỉ có hai tử sĩ sao?” Đường Mẫn hỏi.
“Tự nhiên không phải, quan lại bình thường cũng sẽ dưỡng mấy hộ vệ âm thầm bảo hộ chính mình, huống chi đường đường thân vương phủ, không có một trăm cũng có mấy chục.”
“Vậy vì sao chỉ có hai tử sĩ hành thích bệ hạ? Người nhiều chẳng phải càng dễ dàng hơn sao?”
“Sao ai gia không nghĩ tới điểm này chứ, nhưng hai ngày trước đó, nghe nói tử sĩ vương phủ nháy mắt biến mất, chỉ để lại ít ỏi vài người che chở bọn họ mà thôi.”
“Vậy càng không bình thường, nếu phải đi toàn bộ đều đi, nếu ở lại toàn bộ đều ở lại, vì sao chỉ để lại hai người? Hơn nữa lúc ấy bên cạnh bệ hạ khẳng định có rất nhiều hộ vệ, vì sao những hộ vệ biết võ công còn không nhanh bằng một nữ tử yếu ớt mảnh mai? Tóm lại con không tin Trân Phi nương nương có thể cứu bệ hạ, nàng làm hại Hoàng Hậu nương nương suốt ngày thương tâm thống khổ, con không thích nàng.”
Thái Hậu nghe được, hình như cũng nhận ra nơi nào không bình thường.
Bọn họ vẫn luôn truy cứu có phải Trân Phi thật sự cứu bệ hạ hay không, thực tế là có, lại xem nhẹ vì sao là Trân Phi cứu, mà không phải người khác.
“Con nha, từ khi nào quan hệ tốt với Hoàng Hậu hơn cả ai gia rồi?”
“Quan hệ tốt với mẫu hậu, cũng quan hệ tốt với Hoàng Hậu nương nương, ngài đừng ghen nha.”
“Ai gia ghen với tiểu bối các con làm gì, con cũng khuyên Hoàng Hậu nhiều một chút, kêu nàng đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt.”
“Con đã biết.”
Đường Mẫn rời đi, Thái Hậu lại không cách nào bình tĩnh.
Năm đó bà biết tử sĩ kia là người của Duệ Thân Vương phủ, điểm này không thể nghi ngờ, lại không nghĩ tới có quan hệ với nữ nhân kia.
Hơn nữa lúc ấy nàng gần như là người chết, muốn gần Hoàng Đế hoàn toàn không có khả năng, có lẽ năm đó bọn họ xác thật rơi rớt một chút.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện