Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Ông đ y thà gả con gái cho lợn cũng không gả cho phượng vô trù (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ví dụ như hôm nay nàng bị Võ Tu Hoàng đánh, ở trước mặt Doanh Tẩn không hề nhắc gì, luôn nghiêm túc nói chuyện chính sự, nhưng ở trước mặt Phượng Vô Trù lại không kìm được mà cường điệu thêm, năm lần bảy lượt nổi khùng

Chuyện quái quỷ gì vậy? Nàng suy nghĩ một lúc lâu, còn vò đầu bứt tai mà cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc chuyện này là sao, càng không thể biết được cảm xúc của mình đối với Phượng Vô Trù là thế nào

Đây cũng là nguyên nhân trước đó không thể trực tiếp trả lời Doanh Tẩn, bởi vì nàng cũng không biết!

Sau một lúc lâu vẫn không nghĩ thấu đáo được, nàng cũng chẳng buồn nghĩ nữa, xử lý mọi chuyện xong hẵng2nói tiếp vậy

Không có chuyện gì thì nghĩ mấy cái này để làm gì..

Hiện giờ nàng cũng không hiểu, từ một người con gái luôn độc lập, kiên cường hơn cả một tên lưu manh hàng thật, nàng lại bỗng nhiên bắt đầu cáu giận một người đàn ông

Chuyện này là thế quái nào...

Mà lúc ấy.

Võ Tu Hoàng và Hiến Thương Mặc Trần đang mặt đối mặt, trong đôi mắt Hiên Thương Mặc Trần phảng phất ý khẩn cầu

Võ Tu Hoàng chắp tay đứng một lúc lâu, cân nhắc đề nghị của Hiến Thương Dật Phong, sau khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng lờ mờ trên khuôn mặt để vương của thiếu niên kia, cuối cùng cũng gật đầu: “Được! Ông đây nể mặt ngươi, chờ ngươi xử lý xong chuyện của9mình, ông đây là người trọng nghĩa khí, làm bạn bè với người nhiều năm như vậy mà không nể mặt người thì có vẻ ông đây quá vô tình! Cứ bỏ qua chuyện của Lạc Tử Dạ trước đi

Nhưng mà cũng phải nói, nhiều năm trước khi ta gặp thằng nhóc nhà ngươi, ông đây đã biết ngươi không phải người đơn giản

Ai ngờ qua có mấy năm, người đã là Hoàng đế Hiển Thương, e là mấy năm nữa, cục diện thiên hạ này có khi lại thay đổi!”

Hiến Thương Mặc Trần nghe xong lời này, hắn cười nhạt, mở miệng nói: “Đa tạ Tu Hoàng huynh! Chỉ có điều, nói đến cục diện thiên hạ này, trước khi Phượng Vô Trù ra đời, dường như các hạ là người có6khả năng thay đổi triều đại
nhất

Bây giờ Tu Hoàng huynh chưa hành động, Trẫm nào dám khinh thường?”

Không ngờ sau khi Vô Tu Hoàng nghe xong lời này lại cười to một tiếng Ông ta hừ nhẹ rồi nói: “Nắm giữ giang sơn vạn dặm thì sao? Thọ cùng trời đất, công danh muôn đời

Nhưng có thể đồng quy với ai đây? Không có người bên cạnh cầm tay, có cũng còn ý nghĩa gì.” Lời này của ông ta vừa thoải mái nhưng cũng man mác buồn

Cuối cùng cô nhân đã xa rồi...

Hiến Thương Mặc Trần mỉm cười, thản nhiên nói: “Tu Hoàng huynh là người trọng tình!” Võ Tu Hoàng khoanh hai tay lại, cười một tiếng

Ông ta nhìn Hiến Thương Dật Phong từ trên xuống dưới một lượt, thuận0miệng nói: “Nhưng mà nói ra thì thằng nhóc nhà người càng nhìn càng thấy vừa mắt

Con gái ta đã có ý với ngươi chưa?”

Ông ta vừa nói ra câu này.

Hiến Thương Mặc Trần liền hơi xấu hổ, sờ sờ mũi

Hắn mở miệng nói: “Hình như nàng ấy thích Phượng Vô Trù rồi, nhưng mà.” Nhưng mà hắn cũng không có hứng thú gì với Võ Lưu Nguyệt, hắn cũng không thể hiểu nổi, người như Võ Tu Hoàng, sao đứa con gái được cưng chiều nhất lại có thể là người ngu ngốc như Võ Lưu Nguyệt chứ.

Hắn không nói câu kế tiếp, dù sao ở trước mặt phụ hoàng người ta mà lại nói con gái người ta như thế thì cũng mất phong độ

Nhưng Võ Tu Hoàng nghe đến đó7cũng hiểu rồi

Ông ta xua xua tay, không để tâm lắm mà nói: “Không sao, ngươi không nói ta cũng biết

Người tài giỏi như ngươi, chướng mắt Lưu Nguyệt cũng không phải điều kỳ lạ

Nhưng nói cho cùng đàn ông trên đời này, ngoại trừ Phượng Vô Trù và Thái tử Mặc Vương Thất, ai cưới con gái ta cũng đều là loại trèo cao

Chuyện này người nên hiểu, Mặc Trần, người phải suy nghĩ cho hoàng triều Hiển Thương!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện