Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Trò đùa xà phòng (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng nói xong, mặt lại đỏ thêm một chút.

Nhất thời, nàng cũng không biết mình bị làm sao, tình huống lúc này dường như hoàn toàn không phù hợp với tác phong thường ngày của mình

Với tính cách của nàng, lúc này không phải nên tức giận sao?

Sự khác thường ấy là nàng tự cảm nhận được, hắn đương nhiên cũng thấy như thế

Hắn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đúng là bởi vì nụ hôn này khiến cả hai không hít thở được

Hắn cũng phối hợp rời khỏi đôi môi nàng, chỉ có điều lúc rời đi, bỗng nhiên cắn nhẹ vào môi nàng một cái!

Lạc Tử Dạ cứng đờ...

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu lóe lên theo tốc độ ánh sáng

Hình như nàng cũng cắn hắn một cái...

Là nàng nhớ nhầm hay là cắn thật? Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn mồi trên của2hắn có dấu răng mờ mờ, tuy không quá rõ ràng nhưng vẫn nhìn ra được, chắc là bị cắn vào khoảng một hai canh giờ trước, hơn nữa cắn không hề nhẹ!

Chẳng lẽ đúng là mình làm? Nàng nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói chuyện nhưng cũng không biết nói gì

Nếu như tình huống giống với kết quả nàng đang nhìn thấy đây, cũng tức là hắn ôm nàng xuống núi, nàng cọ qua cọ lại trong ngực hắn, hắn dùng môi mớm thuốc cho nàng, nàng cắn hắn một phát...

Câu chuyện này thật sự quá bi thương mà!

Trong lúc nàng phiền muộn, hắn tự tay kiểm tra trán nàng, lại cẩn thận chu đáo nhìn sắc mặt nàng, phát hiện biểu cảm khô nóng lúc trước đã biến mất, hồi phục lại trạng thái bình thường rồi

Lúc này hắn cũng yên tâm, hỏi một9câu: “Còn chỗ nào khó chịu không?”

Giọng nói này vẫn ma mị và tràn ngập quyến rũ, nhưng lộ ra sự êm ái nhè nhẹ, đó là mùi vị của sự dịu dàng

Điều đó khiến nàng đang phiền muộn đột nhiên lòng mềm nhũn ra

Dường như trong lúc nàng hôn mê, đau nhức kinh khủng, cũng có người cẩn thận nói như vậy với nàng

Giọng nói và sự ấm áp đó hình như đến từ cùng một người...

Việc này làm nàng gần như không tự chủ, lại nhích gần vào trong ngực hắn một chút.

“Sao vậy? Lạnh à?” Thấy nàng lại rúc vào lòng mình, hắn cũng nhận ra lúc này bọn họ vẫn còn đang ngâm trong nước lạnh, nếu như nàng thấy lạnh thì cũng là điều bình thường

Không chờ nàng trả lời, hắn đã định ôm nàng đứng lên khỏi mặt nước

Nàng chợt nói:6“Phượng Vô Trù, trong lúc ta hôn mê, người chăm sóc cho ta có phải là ngươi không?” Giọng điệu này rất lạnh nhạt cũng rất hờ hững, làm người ta không nghe ra được tâm trạng gì, khiến người ta không biết vì sao nàng lại hỏi như thế

Hẳn nhướng mày nhìn nàng một lúc

Đôi mắt hiện lên ý tìm tòi và dò xét, muốn biết được nguyên nhân nàng hỏi câu này, nhưng nhìn một lát cũng không ra được kết luận gì

Vì vậy hắn chỉ trầm giọng trả lời một chữ: “Đúng!” Quả nhiên là vậy! Nàng hôn mê, nhưng cũng không phải hoàn toàn hôn mê đến mức không còn chút ý thức nào

Nàng lại giống như nhìn thấy một ít hình ảnh, có người cực kỳ dịu dàng kiên nhẫn nói với nàng, có người cho dù nàng ầm ĩ thể nào0trong ngực hắn, hắn cũng không tức giận, có người rất nuông chiều nàng, sau khi nàng mơ mơ màng màng dạy
hắn, hắn cũng không ném nàng ra ngoài, mà hình như nàng còn nghe thấy hắn cười..

Nàng như con gấu nhỏ, làm loạn một lúc lâu, mà người nọ vẫn nuông chiều nàng, hoặc là hắn sẽ vẫn cứ nuông chiều như vậy

Dường như sau khi cha mẹ nàng mất trong hỏa hoạn, chưa từng có người nào nuông chiều nàng như vậy.

“Thối THối, Thối Thối, Thối Thối...” Nàng vừa gọi hắn, vừa tiếp tục cọ trong ngực hắn

Nàng muốn thử một chút xem hắn còn kiên trì đối tốt với mình như vậy nữa không.

Hắn cũng không biết lúc này nàng bị làm sao, nhìn bộ dạng này của nàng, không hiểu sao trong lòng hắn như nhũn ra

Ánh mắt nhìn nàng giống như7đang nhìn một vật báu cưng chiều cả đời trong lòng bàn tay

“Ừ.” Hắn lên tiếng

Sau đó hắn đứng lên, ôm nàng bước ra khỏi bồn tắm.

Lạc Tử Dạ được hắn ôm đi ra ngoài, ngày hôm nay lần đầu tiên nàng không muốn đẩy hắn ra nữa, ngược lại còn cảm thấy được hắn ôm thật thoải mái

Trong lúc cúi đầu, nàng lại nhìn thấy mấy cục xà phòng, chung quy là đang làm nũng, mạnh dạn nói: “Thối Thối, mau nhặt xà phòng đi!” Hẳn nhướng mày, thực sự không biết vì sao nàng thích chuyện nhặt xà phòng đến vậy

Đối diện với đôi mắt long lanh của nàng một lúc, hắn thấy đôi mắt ấy vừa đáng thương lại vừa long lanh, làm hắn cảm thấy không thể chống đỡ được

Lúc này, Lạc Tử Dạ cũng giãy giụa khỏi ngực hắn, chỉ vào xà phòng: “Mau, mau nhặt đi!” Hắn lại nhìn chằm chằm nàng một lúc, sau khi đối diện lần nữa, rốt cuộc cũng thỏa hiệp

Hắn xoay người lại, đi nhặt xà phòng lên! Đồng thời, Lạc Tử Dạ muốn dời đi lực chú ý của Phương Vô Trù để lén lút tới gần đánh lén hắn, vì vậy nàng mở miệng nói: “Dường như Long Ngạo Địch định giúp ta cứu Vân thừa tướng, người đoán xem ta đồng ý điều kiện gì thì hắn mới bằng lòng?”

Nàng thấy hắn cúi người xuống

Thời điểm tốt để nàng làm trò thô bỉ là lúc hắn đang chuẩn bị trả lời! Trong lúc nàng kích động chạy lên phía trước, nhưng không chú ý tới dưới chân còn một cục xà phòng, không cẩn thận giẫm lên..

Cả người trượt một cái!

Hắn lập tức nghiêng người đỡ được nàng, nhưng lực va chạm quá mạnh

Hai người ngã đều ngã ra sàn, điều quan trọng không phải là nàng ngã ở trên người hắn, mà là mặt nàng ngã xuống đúng vào nơi nào đó trên người hắn...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện