Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Đ y gọi là tự tìm đường chết (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên gương mặt kia còn in một dấu tay, trong tay cầm kiểm, ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ, cứ như đang nhìn kẻ thù giết cha vậy! Mặt mày giận dữ!

Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt Lạc Tử Dạ, trong lòng nàng ta lại hoảng hốt nhớ tới cái đêm tên lưu manh giở trò đùa bỡn để trả thù mình, nhất thời sắc mặt nàng ta lại lúc trắng lúc xanh, còn hơi đỏ lên nữa!

Lạc Tử Dạ nhướng mày quan sát nàng ta một hồi, không cần nhìn cũng biết cô ả này nhất định đã bị đánh! Nàng vươn tay, ngón tay lướt qua chóp mũi vô cùng tiêu sái, sau đó rất quan tâm mà hỏi han: “Võ Lưu Nguyệt, người bị2người ta đánh sao? Là ai lại mất trí như vậy?”

Nàng vừa dứt lời, những người khác đều quay đầu nhìn nàng

Mặc dù những người ở cửa này đều không rõ lắm về độ mâu thuẫn của Lạc Tử Dạ và Võ Lưu Nguyệt, thế nhưng lần này Lạc Tử Dạ bị bắt, nhất định có liên quan đến Võ Lưu Nguyệt, chuyện này thì mọi người đều biết!

Giờ phút này Thái tử lại đang xót thương cho Võ Lưu Nguyệt ư?

Chính Võ Lưu Nguyệt cũng ngấy người ra, đột nhiên được Lạc Tử Dạ quan tâm hỏi một câu như vậy, nghe ra mấy phần quan tâm trong đó, nàng ta lại thấy uất ức! Lỗ mũi cay cay, nước mắt lưng tròng, nàng ta ngước hai9mắt lên nhìn Lạc Tử Dạ, mở miệng nói: “Lạc Tử Dạ, đều tại ngươi! Tại ngươi mà phụ hoàng mới ra tay với ta, hôm nay ta phải giết người mới có thể giảm đi nỗi hận này!” Nàng ta nói xong lời này, một tiếng xoạch” vang lên, Lạc Tử Dạ mở quạt xếp ra! Nhìn nàng ta với vẻ bất cần, gật đầu: “Ôi chao, hóa ra là cha ngươi đánh đây sao, ông ta cũng biết người thiếu đón à! Có lẽ cha ngươi đã sớm biết, đứa trẻ hèn hạ thì mãi không khá lên được phân nửa là lũ vô dụng! Cứ treo ngược lên đánh mấy cái là xong!”.


“Phì..” Tiêu Sơ Cuồng là người đầu tiên không nhịn được cười

“Lạc Tử6Dạ, ngươi!” Gương mặt Võ Lưu Nguyệt lập tức tái xanh lại! Trong lòng cũng bắt đầu tự trách, sao mình lại quên mất, Lạc Tử Dạ lúc này chính là kẻ thù của mình chứ! Vậy mà mình có thể vì một câu nói nghe như quan tâm của y mà nói luôn chuyện mình bị cha đánh vô cùng mất mặt cho Lạc Tử Dạ nghe, để cho đối phương cười nhạo! Thật là...

Đang lúc tức giận, Lạc Tử Dạ lại nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gương mặt Võ Lưu Nguyệt mà phê bình: “Cái tát này, cực kỳ thâm thúy, rất có lực! Khiển cho gò má trắng trẻo có chút màu tím, trong màu tím lại xen lẫn màu xanh! Điều này chứng0minh người ra tay có võ công cao cường, lúc ra tay cũng vô cùng tức giận! Đối với đứa trẻ đã chọc giận mình, ông ta cũng không nói nhiều mà lập tức vung tay

Ái chà chà, phụ hoàng ngươi đúng là sống rất thật lòng,

đánh hay lắm!”

Ôi chao, nhìn gương mặt bị tát của Võ Lưu Nguyệt, Lạc Tử Dạ liền cảm thấy Vô Tu Hoàng cũng không đến nỗi đáng ghét như mình nghĩ! Đây mà là con gái ruột ư? Xuống tay nặng như vậy, thật là đáng thương..

Nàng nói xong, Võ Lưu Nguyệt cũng lười đáp lại! Nàng ta cắn răng đứng dậy, lại đâm một kiếm về phía Lạc Tử Dạ: “Lạc Tử Dạ, ta phải làm thịt ngươi!” Võ Lưu Nguyệt7lăn qua lộn lại, tóm lại cũng chỉ biết nói câu này

Bình thường, lúc nàng ta tranh đấu đểu là đối mặt với phụ nữ, có thể mở miệng ra là mắng tiện nhân, đồ để tiện hoặc là đồ đi! Nhưng Lạc Tử Dạ lại là đàn ông, có chửi nàng ta cũng không biết nên dùng từ gì

Chỉ có thể dùng miệng để truyền đạt khát vọng muốn giết người của mình ra ngoài trước!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện