Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Đ y gọi là tự tìm đường chết (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộc Tịch Nghiêu là ai?

Trong lòng Lạc Tử Dạ chợt cảm thấy giật mình, nàng quay lại nhìn chằm chằm Thượng Quan Băng.

Điều khiển năng quan tâm là, theo ý của Thượng Quan Bằng thì Phượng Vô Trù thích Mộc Tịch Nghiêu là chuyện rất bình thường

Không biết vì sao khi vừa nghe đến chuyện Phượng Vô Trù thích người khác mới là bình thường thì trong lòng nàng bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy hơi ngột ngạt.

Mà biểu cảm của Võ Lưu Nguyệt cũng không dễ nhìn hơn Lạc Tử Dạ bao nhiêu, nàng ta hỏi thẳng Thượng Quan Bằng: “Người quen biết ả tiện nhân Mộc Tịch Nghiêu kia?”

Tiện nhân?

Trong lòng Lạc Tử Dạ hơi thắt lại, người bị Võ Lưu2Nguyệt chán ghét như vậy thì có lẽ quan hệ giữa nàng ta với Phượng Vô Trù cũng không đơn giản! Chẳng lẽ lại giống như mình, là người rảnh rỗi là có thể làm nũng, giả vờ dễ thương với hắn sao? Không biết vì sao mà khi vừa nghĩ như thế, khuôn mặt nàng đen cả lại

Thượng Quan Băng nghe Võ Lưu Nguyệt nói như vậy, lại nhìn sang Lạc Tử Dạ, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ, vì sao nàng ta cảm thấy sau khi mình nói tới Mộc Tịch Nghiêu thì ánh mắt Lạc Tử Dạ nhìn mình lại giống với ánh mắt Võ Lưu Nguyệt đang nhìn mình đến vậy? Võ Lưu Nguyệt nói như vậy thì9nàng còn hiểu được, thế nhưng ánh mắt của Lạc Tử Dạ kia là cái quỷ gì? Lúc nàng ta còn đang nghĩ ngợi, Võ Lưu Nguyệt lại lớn tiếng nói: “Tiện nhân! Bản công chúa đang hỏi người đấy!”

Sắc mặt của Lạc Tử Dạ lúc này vốn dĩ đã xám xịt, tâm trạng không mấy vui vẻ, giờ nghe thấy giọng nói om sòm của nàng ta, thoáng cái cả người lại càng khó chịu! Nàng quay đầu nhìn sang, bước nhanh đến phía trước, không đợi Võ Lưu Nguyệt phản ứng lại đã vung tay lên “Bốp!” một tiếng! Một cái tát liền giáng thẳng vào mặt Võ Lưu Nguyệt! Võ Lưu Nguyệt trợn trừng mắt, bụm mặt lại không dám6tin, không hiểu tại sao Lạc Tử Dạ lại bước đến rồi đột ngột làm ra hành động như thế!

Mà sắc mặt Lạc Tử Dạ càng khó coi hơn, giọng điệu vô cùng
ác liệt: “Ôn chết đi được, gia cho phép người nói chuyện sao?” Nàng cũng muốn biết Mộc Tịch Nghiêu kia rốt cuộc là cái quỷ gì

Thế nhưng nàng cũng còn chưa lên tiếng, Võ Lưu Nguyệt có quyền gì để nói chứ? Đợi đã, Lạc Tử Dạ bối rối trong chốc lát, Mộc Tịch Nghiêu là ai thì liên quan quái gì đến nàng? Võ Lưu Nguyệt lập tức nổi giận, vung tay lên định đáp trả Lạc Tử Dạ! Nhưng mà, nàng ta còn chưa kịp giơ tay0lên thì bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân!

Nàng ta vừa quay đầu nhìn thì thấy có quan binh tới! Võ Lưu Nguyệt cứng đờ, lập tức cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua kiểm trong tay mình, đến cả vỏ kiếm cũng không mang, bây giờ mình đứng thế này trông chả khác nào có âm mưu sát hại Lạc Tử Dạ! Tội danh giết người này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện Lạc Tử Dạ tát nàng ta!

Trong lòng Võ Lưu Nguyệt chí ít vẫn hiểu rõ điều này!

Nghĩ như vậy, nàng ta lạnh mặt, xoay đầu nhìn thoáng qua những quan binh kia, cuối cùng xoay người lại và dùng khinh công bay7mất

Trước khi đi, Võ Lưu Nguyệt còn không quên để lại một câu: “Lạc Tử Dạ, cái tát ngày hôm nay, ta nhất định sẽ bắt người trả lại gấp trăm nghìn lần!” Lạc Tử Dạ nghe xong, đầu óc cũng tỉnh táo trở lại! Nàng đương nhiên không hối hận khi đánh ả ta, nếu nàng đoán không sai thì cổ độc trên người mình cũng chỉ có thể là do Võ Lưu Nguyệt làm, tát ả ta một cái vẫn còn nhẹ đấy! Có điều nàng hơi phiền muộn, vì sao tâm trạng của mình lại đột nhiên tệ như vậy chứ?

Cố gắng bình tĩnh lại một chút, sau khi Võ Lưu Nguyệt hét lên câu đó, Lạc Tử Dạ nhìn những người khác rồi hỏi: “Các ngươi có biết người như nàng ta gọi là gì không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện