Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Cô gửi lòng này nơi trăng tỏ, nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào (1)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí chất hoàn toàn không hợp với cửa tiệm nhỏ của bà, nhưng đó lại là một gương mặt rất bình thường

Điều này thật sự càng khiến người ta ngạc nhiên! Mà sau khi Nhiếp chính vương điện hạ vào phòng thì bắt đầu nhìn xung quanh.

Khi thấy bà chủ kia cứ nhìn chằm chằm mình, mắt hắn hơi nheo lại

Hắn đang định lên tiếng thì vị đại thẩm kia đã bước lên, dùng gương mặt vui vẻ của một chủ tiệm gặp khách cười nói với hắn: “Có phải công tử vào nhầm không, chỗ này của chúng tôi chỉ bán vài..

vài món đồ của các cô nương, không biết ngài...” Nhiếp chính vương điện hạ cũng đã nhận ra chỗ này là3nơi bán đồ của các cô nương

Tuy rằng hắn chưa từng nhìn thấy băng vệ sinh, nhưng trong cửa hàng treo đầy áo yếm, rất dễ thấy! Sau khi chăm chú nhìn một lúc, lại nghe thấy lời này của bà chủ, Nhiếp chính vương điện hạ chỉ cảm thấy từ trán xuống cổ đã toát hết mồ hôi

Đương nhiên không phải vì hắn sợ, mà là bởi hắn lúng túng

Đặc biệt là lúc này, những người đi đường bên ngoài thường vô tình hay cố ý đảo mắt nhìn vào

Hắn không cần quay đầu cũng biết không ít ánh mắt đang đổ dồn vào mình

Điều này khiến Nhiếp chính vương điện hạ lần đầu tiên cảm thấy lúng túng, không biết nên làm0gì.

Hắn hơi chần chừ một chút rồi hỏi: “Cô..

Ta muốn hỏi, nơi này có bán băng vệ sinh đúng không?” “Công tử, ngài mua băng vệ sinh làm gì?” Bà chủ kia hỏi, bởi vì kinh ngạc mà giọng cũng lớn hơn

Những người đi ngoài cửa cũng nghe thấy, ai cũng đều dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng của Nhiếp chính vương điện hạ.

Sắc mặt dưới mặt nạ của Phượng Vô Trù bỗng chốc đen lại.

Bà chủ kia kinh ngạc một lúc rồi cũng kịp phản ứng

Bà ta hỏi: “Không lẽ..

Không lẽ là mua cho phu nhân của công tử?” Mặc dù bà chủ hỏi như vậy nhưng giọng nói càng trở nên sợ hãi

Phải biết là nhiều năm như vậy, bà còn5chưa từng thấy một người đàn ông nào đi mua
băng vệ sinh cho phu nhân của mình cả! Đàn ông có thể vẽ mày, tết tóc cho một cô gái cũng đủ khiến người ngoài truyền là “thần tiên quyến lữ” rồi

Sao còn có người mua thứ này cho phu nhân nhà mình chứ?

“Ừ!” Nhiếp chính vương điện hạ khẽ đáp, nếu không phải có tầm mặt nạ da người che lại thì lúc này ai mà nhìn thấy được sắc mặt thật của hắn hẳn đã thấy đen thui đến phát sợ.

Mà có lẽ vì khó xử, dưới màu đen đó lại là một màu đỏ mơ hồ

Hắn vừa nói như vậy, bà chủ kia cũng không nói nhảm thêm nữa

Mặc dù4bà ta cảm thấy, từ góc độ bình thường nhìn vào thì chuyện này quả thật khác người, vị công tử này thật sự quá quan tâm đến phu nhân của mình

Chuyện này quả thật hơi xấu hổ, nhưng mà bà ta là người bán hàng.

Buôn bán kiếm tiền, ai thèm quan tâm đó là đàn ông mua hay đàn bà mua

Vì vậy, bà ta nhanh chóng nói: “Công tử chờ một chút, ta ra phía sau lấy cho ngài!” Nói xong, bà chủ nhanh chóng bước tới nơi có rèm treo, vén rèm lên, lấy băng vệ sinh ra.

Còn người đang đứng trong cửa hàng - Nhiếp chính vương điện hạ lại đang chịu đựng những ánh mắt kỳ quái như trong lễ9rửa tội.

Hắn quay đầu lại với vẻ khó chịu

Đôi mắt sắc bén khẽ quét qua, ánh mắt kia giống như từ trên trời giáng xuống khiến người vừa nhìn không thể không thuần phục, không dám không vâng lời, cũng không dám nhìn thêm

Những người ngoài cửa nhìn vào đều thầm run rẩy toàn thân, lập tức vờ như đang đi dạo, nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Nhiếp chính vương điện hạ mới cảm thấy hài lòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện