Phi Tuyết run run đưa hai tay nhận lấy ly sữa nóng từ Mộ Phong, tâm trạng vẫn vô cùng hoang mang giữa hai luồng suy nghĩ: một là việc bản thân được trọng sinh và còn lại là món nợ đã được giải quyết ổn thoả.
Vậy bây giờ cuộc sống của cô sẽ tiếp tục như thế nào đây? Có điều gì đó đang bao lấy suy nghĩ của cô.
Tất cả đều vô cùng mơ hồ khiến cho tâm can của Phi Tuyết càng trở nên rối bời hơn.
Nhưng rồi Dương Phi Tuyết chợt nhận ra rằng: dù bản thân mình đã được sống lại ở thân xác trẻ hơn một tuổi, có được cơ hội quay về một năm trước, mà lại vẫn không cứu được mẹ của mình.
Chí ít là Phi Tuyết vẫn muốn được gặp mẹ thêm một lần nữa.
Cô thấy nhớ mẹ da diết.
Sự mệt mỏi trong một năm qua đầy cơ cực và nỗi đau mất mát của người thân duy nhất bất giác trỗi dậy mạnh mẽ hơn khiến Phi Tuyết trực trào nước mắt.
Thể xác có thể trở lại nhưng những kí ức đau thương về chuỗi ngày bị vùi dập trong nợ nần và sự chì chiết của xã hội vẫn còn đó.
Đây chắc hẳn là thời điểm để Phi Tuyết trút hết mọi sầu não, và rồi cô bắt đầu khóc thật lớn:
"Mẹ...!Mẹ ơi…" Nước mắt rơi lã chã trên chiếc váy ngủ, ly sữa trong tay cô run lên bần bật.
Tiếng gào khóc đến xé lòng mỗi lúc một lớn dần và vang vọng khắp căn phòng ngủ, Mộ Phong khi này chỉ biết lặng lẽ lấy lại ly sữa ấy rồi khẽ khàn vỗ vai tiểu Tuyết.
Anh thực tâm muốn biết cô gái bé nhỏ này đã phải trải qua những chuyện kinh khủng gì.
Nhưng anh nào có biết rằng: sự chịu đựng đó đâu chỉ kéo dài vỏn vẹn trong hai tháng.
"Đừng khóc nữa! Đã có chú ở đây rồi! Từ giờ trở về sau, đây sẽ là nhà của cháu.
Chú hứa… nhất định sẽ không để cháu trải qua những chuyện này thêm một lần nào nữa! Tiểu Tuyết ngoan nào."
Mặc cho Mộ Phong giọng đều đều an ủi, Phi Tuyết vẫn khóc nấc nghẹn lên từng cơn.
Khóc thật lớn có lẽ là cách tốt nhất khiến cô được thoải mái và bình tâm hơn, giúp thoát khỏi hết tất cả tiêu cực và chia tay với quá khứ đau khổ.
Từ giờ trở về sau, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, bước sang một trang mới, sống một cuộc đời mới.
Sau cả một buổi sáng khóc nức nở để trôi đi hết mọi muộn phiền, tiểu Tuyết yên vị nằm trên giường và ngủ một giấc ngon lành.
Mộ Phong dù rất lo cho sức khoẻ của tiểu Tuyết, song anh vẫn nhẹ nhàng rời khỏi phòng, dặn dò kĩ lưỡng quản gia phải chăm sóc cho cô thật tốt rồi mới yên tâm đi làm.
[...]
Tối đến, Mộ Phong ung dung ngồi trên xe trở về nhà, đặt cạnh ghế ngồi của anh là hai hộp thuốc bổ loại thượng hạng, hẳn là mua về cho Phi Tuyết.
Nghe tiếng xe vọng lên từ sân trước, bà quản gia như thường lệ chạy lên đón chủ:
"Cậu mới về! Bác cũng vừa chuẩn bị cơm tối xong.
Cậu tắm rửa thay đồ rồi xuống dùng luôn cho nóng."
Mộ Phong cởi cà vạt khỏi cổ, chậm rãi đáp:
"Hôm nay cô nhóc đó có ăn uống được gì không vậy bác?"
"À! Giữa trưa bác có mang lên bát cháo thịt bằm với một ly nước cam, thấy cô ấy ăn có vẻ ngon miệng lắm.
Bác nghĩ chắc bây giờ đã ngủ rồi.
Khổ thân con bé, đó giờ ăn uống kiểu gì mà để cả người gầy tong gầy teo như vậy." - Bà quản gia Lan Hoa kính cẩn đáp lời, không quên bày ra vẻ mặt xót xa.
"Đấy! Bác mới nhắc con bé là con bé đã xuất hiện rồi này! Nếu cháu đã dậy rồi thì xuống dùng cơm tối chung với chú luôn đi!" - Quản gia thân thiện nhìn cô cười, nói.
Mộ Phong phóng tầm mắt ra phía cầu thang trong nhà, sớm đã thấy Phi Tuyết đứng lấp ló.
Có vẻ cô vẫn chưa hoàn toàn làm quen với bầu không khí ở nơi đây nên thái độ có chút e thẹn.
Nhận ra mình vừa bị phát hiện, cô lóng ngóng chạy vụt xuống dưới bếp, chỉ tích tắc đã mất hút.
Mộ Phong trông thấy vậy cũng chỉ đành nén cơn buồn cười vào bên trong.
Dù có chút hơi xa lạ vì lâu rồi không gặp lại Phi Tuyết, nhưng thái độ bẽn lẽn cùng biểu cảm có phần đặc trưng khiến anh nhớ lại khoảng thời gian trước đây.
Anh đưa áo khoác và khăn choàng cổ cho bà quản gia rồi nhanh chóng trở về phòng.
Nửa tiếng sau, Mộ Phong trong bộ đồ giản dị bước xuống khu nhà bếp rộng rãi.
Với tông màu chủ đạo trắng đen, chiếc bàn ăn kéo dài đặt chễm chệ chiếm một diện tích khá lớn, trang thiết bị hiện đại phục vụ cho việc nấu nướng, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến người khác có cái nhìn chính xác về gia thế của chủ nhà.
Phi Tuyết đã ngay ngắn ngồi vào ghế, trên bàn ăn lúc này đã được bày biện đầy đủ các món từ khai vị, món chính đến tráng miệng.
Cô dương dương cặp mắt kinh ngạc nhìn bàn ăn, lòng thầm nhủ trước đây dù có nằm mơ cũng chẳng bao giờ thấy được một bữa cơm thịnh soạn như thế này.
"Hình như bác Lan Hoa đi đâu rồi..."
Mộ Phong cất tiếng hỏi cắt ngang đoạn cảm xúc của Phi Tuyết, đoán rằng chú đang nói đến bà quản gia, cô đáp:
"Dạ lúc nãy… lúc nãy cháu thấy bác ấy bước ra sân ngoài, sau đó thì… một bác trai lớn tuổi khác bước vào.
Đến giờ thì cháu vẫn chưa thấy bác ấy đi trở lại từ vườn." - Cô ấp úng, suốt chừng đó năm không gặp lại Mộ Phong khiến cho việc giao tiếp trở nên gượng gạo và khó khăn.
"À! Vậy là đã đến giờ thay ca cho bác Tuấn.
Việc dọn dẹp vệ sinh hôm nay hẳn là bà ấy đã hoàn thành rồi.
Vậy bây giờ mình ăn tối thôi,