Nghe thấy phó đạo diễn Trương Hi nói vậy, Hà Tu Ý cúi đầu nhìn nhìn kịch bản, hỏi: "Vì sao Liễu Dương Đình không thể diễn?"
"Aiz, là thế này," Trương Hi trả lời, "Sức khỏe của Liễu Dương Đình vẫn luôn không tốt, từ lúc vào đoàn bị ốm mấy lần, vẫn phải uống thuốc, lúc nãy cậu ấy nói, cậu ấy từng có bệnh da mẫn cảm, chạm mạnh vào thì sưng, cả ngày mới hết được, diễn cảnh này hơi phiền. Liễu Dương Đình thoạt nhìn da thịt non mịn, làm ra dấu vết xác thật không dễ biến mất."
Hà Tu Ý: "........"
"Vì hiệu quả, Lý đạo yêu cầu Tả ảnh đế đánh thật, không thể nhẹ tay, cảnh này cậu thay cậu ta diễn nhé."
"À, bị tát một cái?" Hà Tu Ý giương mắt, "Lõa thế còn phải kiêm chức "tát thế" đúng không?"
"......"
"Được thôi," Hà Tu Ý nói, "Tát, không thành vấn đề." Nghĩ nghĩ, Hà Tu Ý còn nói thêm, "20 vạn rất nhiều, cảnh này coi như tặng kèm."
Tuy rằng đã rời khỏi giới giải trí nhiều năm, nhưng Hà Tu Ý cũng biết rõ, lõa thế hoặc là "thế" khác, thế bị đánh, thế rơi xuống nước...... Thậm chí thế ăn thịt cá, thế bất luận cái gì cũng là rất bình thường. Thời nay "thế" có nhiều mặt, nghe nói, còn có thế hôn, thế quỳ...... Những tiểu sinh đang hồng không muốn diễn, tất nhiên có thể tìm được thế thân tới giải quyết.
Hà Tu Ý trở về phim trường, thấy mấy nhân viên công tác đang bận dựng cảnh, ánh sáng cho "tát một cái". Liễu Dương Đình ngồi ở trên một cái ghế, đôi mắt hồng cả lên, giống một con thỏ nhu nhược, rõ ràng vừa mới khóc một hồi, hô hấp cũng không xong, thút tha thút thít nức nở, còn nói với Lý Triều Ẩn đang đứng trước cậu ta: "Cháu nghỉ ngơi một ngày thì đi bệnh viện lấy giấy chứng minh đến......"
"Không cần," Lý Triều Ẩn nói, "Nghỉ ngơi một ngày thì nghỉ đi."
"Dạ." Liễu Dương Đình nâng tay cố sức lau nước mắt, khóe miệng lộ ra mỉm cười rất là kiên cường, "Nhiều năm qua cũng không khóc...... Mất mặt quá...... Xin chú quên đi ạ......"
Cậu ta vừa mới ngẩng đầu, vừa lúc thấy Hà Tu Ý xuất hiện, bỡn cợt mà đứng lên, trước mặt mọi người cúi mình thật sâu: "Tiền bối, xin lỗi....... Đây hẳn là việc thuộc bổn phận của tôi...... Tôi gây phiền toái cho tiền bối, đặc biệt đặc biệt hối lỗi."
"......" Hà Tu Ý nói, "Không sao." Làm một thế thân, còn có thể nói như thế nào đây? Đừng nói Liễu Dương Đình có lý do, cho dù không có lý do gì, anh cũng phải thay.
Liễu Dương Đình lại nói: "Tôi sẽ tận lực bồi thường tiền bối. Về sau tiền bối nếu có việc, cứ việc tới tìm tôi."
"Thật sự không sao," Hà Tu Ý nói: "Tôi sẽ không đi tìm cậu."
Tả Nhiên đứng ở một bên, đối với thái độ "tặng kèm" của Hà Tu Ý lúc này đây cực kì âm lãnh.
.........
Cảnh diễn Thẩm Viêm tát Tống Chí, kỳ thật là cảnh quan trọng trong cốt truyện. Trước đây Tống Chí mở cửa hàng ở trong thành, vì cả nhà sinh hoạt bôn ba khắp nơi. Cuối cùng, cậu dùng tiền tích cóp xây một ngôi nhà mới. Mẹ dẫn người dọn đến nhà mới, khua chiêng gõ trống, một đường chậm rãi đi, mục đích chính là khoe con trai với mọi người trong thôn —— bà muốn nói, bà là một góa phụ thì thế sao nào?
Ai ngờ lần "dọn nhà" này cũng là một lần tai hoạ. Cha Tống Chí từng làm hạ nhân của địa chủ lão thái gia Lâm gia, lão thái gia Lâm gia trước khi lâm chung có hứa cho cha Tống Chí ít bạc. Kết quả, sau khi lão thái gia qua đời, người Lâm gia kiên quyết không nhận, cha Tống Chí cũng chỉ có thể từ bỏ. Lúc này bởi vì cần mua thêm đồ dùng trong nhà, anh hai ôm con đến Lâm gia với ý nghĩ "thử xem xem". Không nghĩ tới, bởi vì Lâm gia mắng chửi họ vô lại, nói dối, cháu trai lớn không chịu được, đánh nhau với đối phương. Thế lực Lâm gia khổng lồ, cháu trai cuối cùng bị giam vào đại lao.
Mà còn có ác mộng lớn hơn ác mộng này. Bởi vì không có cơ hội đi học đàng hoàng, Tống Chí từng chi tiền để cháu trai đi đọc sách thánh hiền. Một lần, cháu trai thứ hai chạy ở trên bàn, ngã xuống va vào góc bàn, từ đó không thể sinh dục, mà chị dâu Tống Chí, cũng vì thương tâm quá độ, không thích hợp mang thai thêm.
Dưới tình huống như vậy, mẹ khẩn cấp gọi Tống Chí về thôn sống, hơn nữa cưới vợ sinh con, gánh trách nhiệm trụ cột trong nhà.
Tống Chí lúc này, đang định đi theo Thẩm Viêm đi Bắc Bình. Tống Chí sau khi thống khổ do dự, lựa chọn trở lại thôn nhỏ, trợ giúp gia tộc khai chi tán diệp(*), không để cho người mẹ luôn thủ tiết của cậu lại nhọc lòng. Tống Chí cho rằng, đây việc cậu phải làm trong lúc hoàn cảnh nguy nan, cậu không thể vì hạnh phúc cá nhân, làm cho mẹ, anh chị thêm càng nhiều đau khổ. Huống chi, cậu cho rằng, hai cháu trai cực khổ, đều là từ cậu mà ra —— cậu phải bồi thường.
(khai chi tán diệp: làm con đàn cháu đống)
Ở gia đình Trung Quốc truyền thống, mỗi cá nhân, đều vì đại gia tộc mà phục vụ.
Sau khi Tống Chí quyết tâm, cậu đến nhà Thẩm Viêm từ biệt, mà Thẩm Viêm hiểu rõ hắn đã mất khả năng vãn hồi. Vì thế, để làm cho Tống Chí "Không nhớ mong", thanh thản ổn định cưới vợ sinh con, hắn cho đối phương một bạt tai, đánh nát tất cả khả năng của họ.
Sau khi Lý đạo hô "Bắt đầu", Hà Tu Ý nhanh chóng nhập vai.
Trong mắt anh tràn ngập tuyệt vọng, cực lực nhẫn nại, gân xanh trên cổ nảy lên, thình thịch thình thịch, nhìn chăm chú vào Tả Nhiên trước mặt, nhẹ nhàng nói câu "Rất