Rất thần kì là, sau khi rời đoàn phim, mỗi ngày Hà Tu Ý đều nhận được WeChat của Tả Nhiên.
Anh vốn tưởng rằng, theo đóng máy, anh và Tả Nhiên...... sẽ chẳng còn bất kì liên hệ gì nữa. Hai người họ, giống như đứng ở bờ sông không có nhịp cầu, nhìn như cách nhau không xa, nhưng thực tế mình căn bản không có cách đi đến bên đối phương đứng sóng vai.
Ở trên WeChat, Tả Nhiên cơ bản nói về đoàn phim đóng phim, chỉ là cuối cuộc trò chuyện đều nói với Hà Tu Ý một tiếng ngủ ngon, như thể chỉ giúp một diễn viên chính khác hiểu được tiến độ quay. Những tin tức khác của Tả Nhiên đều dùng chữ viết, chỉ có "Ngủ ngon, mơ đẹp", mỗi lần đều là chat voice.
Cũng không biết là tại sao, Hà Tu Ý biết rõ những chat voice vài giây đó đều là "Ngủ ngon, mơ đẹp", nghìn bài một điệu không hề biến hóa, lại mỗi tối click mở nghe, có khi thậm chí không chỉ một lần.
Giọng của Tả Nhiên rất từ tính, tựa hồ có sức mạnh nào đó.
Những người khác trong đoàn phim, Hà Tu Ý không liên hệ nhiều lắm.
...........
《Gia tộc》chính thức đóng máy vào cuối năm. Sau khi chính thức đóng máy qua hai mươi ngày, đoàn phim mới tổ chức tiệc đóng máy ở nhà hàng, Hà Tu Ý cũng rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy mọi người đoàn phim.
Ở bữa tiệc đóng máy, Lý Triều Ẩn khác với nghiêm khắc ngày xưa, dùng sức khích lệ mỗi một diễn viên trong đoàn phim.
Đến phiên Hà Tu Ý khi, ông nói: "Tu Ý, chú tin rằng cháu cảm nhận được chỗ trống 6 năm qua, nhưng mà, cháu là một diễn viên tài hoa hơn người, cũng càng hiểu được cái gì là 'đời', nhiều lúc phải có tự tin."
"Cảm ơn Lý đạo ạ."
"Tiểu Khê," khen xong Hà Tu Ý, Lý Triều Ẩn lại mở miệng, "Ảnh hậu năm nào cũng có, Giải Tiểu Khê lại chỉ có một, đừng quá để ý hư danh."
"Vu Thi," tiếp theo, Lý Triều Ẩn chuyển tầm mắt sang Du Vu Thi: "Cháu diễn...... Phi thường chính quy, phi thường thuần túy, không mang theo bất luận thương mại, thần tượng gì, chú rất thích."
Lý Triều Ẩn hiển nhiên tiếc nhất Du Vu Thi: "Đạo diễn Đậu Phú Não đang tiến hành casting quy mô lớn. Bộ phim kia...... Cá nhân chú cho rằng vai nam chính hợp với cháu nhất, đang đề cử cháu với Đậu Phú Não." Đậu Phú Não, cũng là một đạo diễn nổi danh.
Du Vu Thi ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được mình có thể được cơ hội nam chính, sau một lúc lâu mới nói: "Cảm ơn Lý đạo ạ."
Hà Tu Ý cũng vui mừng thay cho Du Vu Thi. Sau khi người đại diện của Du Vu Thi nói với anh những việc chân thật xảy ra, Hà Tu Ý dần dần phát hiện, Du Vu Thi là thật sự nỗ lực. Có lần, Lý Triều Ẩn muốn quay Du Vu Thi làm việc nhà nông. Lúc ấy bên ngoài là 35 độ, Lý Triều Ẩn ngồi ở bên trong lều đạo diễn, một bàn tay còn cầm một cái quạt điện nhỏ, luôn miệng kêu nóng quá nóng quá, Du Vu Thi múa may cái cuốc mấy giờ, lại nửa câu oán hận cũng không có, không yêu cầu nghỉ ngơi, cũng không xắn áo xắn quần, nghiêm túc vâng theo chỉ thị của chuyên gia tạo hình. Quần áo dính sát vào ở trên người anh ta, anh ta lại chưa từng lộn xộn một chút, ngay cả khi khó chịu như vậy, cả người giống như máy móc, chỉ chấp hành mệnh lệnh "trồng trọt". Du Vu Thi anh ta gần như điên cuồng nỗ lực. Mặc dù là người hà khắc nhất, cũng rất khó tìm ra tì vết gì.
.........
Một bữa cơm ăn suốt bốn giờ. Rất kỳ quái là, lúc ấy quần chúng diễn viên mỗi ngày đều mong kết thúc công việc, lúc này nhớ lại, trong đầu lại chỉ có về những kí ức vui vẻ ở phim trường.
Trước khi rã đám, Hà Tu Ý nhận được một tin nhắn. Anh click mở, kinh ngạc phát hiện nó đến từ Tả Nhiên.
Tin nhắn viết: 【Lát nữa đừng đi vội, chờ tôi ở đại sảnh lầu một, có đồ muốn đưa cho anh.】
"......?"
Có cái gì mà không thể đưa ngay?
Hà Tu Ý nhìn chằm chằm Tả Nhiên bên cạnh, Tả Nhiên lại chỉ bình tĩnh dùng bữa, một bộ dáng chẳng xảy ra cái gì. Hà Tu Ý bất đắc dĩ, chỉ phải nhắn lại: 【Ok.】 Tả Nhiên cầm lấy di động nhìn thoáng qua, lại thả điện thoại về chỗ cũ.
.........
Sau tiệc đóng máy, cùng tâm lí tò mò mười vạn lần, Hà Tu Ý đi tới đại sảnh lầu một.
Trong chốc lát, Tả Nhiên cũng tới.
Hà Tu Ý: "...... Thầy Tả."
Tả Nhiên rũ mắt nhìn Hà Tu Ý vài giây, lấy một thứ từ trong túi quần, mở bàn tay ra: "Cái này cho anh làm kỷ niệm."
Hà Tu Ý cúi đầu, phát hiện là —— nhẫn vàng.
Chiếc nhẫn Thẩm Viêm đưa cho Tống Chí ở trong phim. Kiểu nhẫn rất đơn giản, chỉ là một cái vòng tròn, nhưng mà tỉ lệ vàng rất tốt, lóe sáng dưới ánh đèn ở đại sảnh. Hai chữ "ZY" vẫn như cũ còn đó, dường như thể hiện ra bản chất đạo cụ của nó.
"Này," Hà Tu Ý hỏi, "Này không phải đạo cụ à?"
"Đây là bộ phim đầu tiên anh diễn sau khi tái xuất, đưa cho anh đạo cụ, cho anh làm kỷ niệm."
"Nhưng...... Lý đạo diễn cùng và Chu sản xuất đồng ý chưa?"
"Họ còn muốn nuốt một cái nhẫn vàng của tôi chắc?"
"......" Hà Tu Ý đẩy tay hắn lại, "Quá quý giá, tôi không thể nhận."
"Đây cũng tính là quý à?"
"......"
"Tu Ý," Tả Nhiên đổi cách giải thích, "Không phải có cách nói...... Lấy một thứ của người khác, thì có thể mượn được thực lực của người ta hay sao. Nhẫn tương đối nhỏ, dễ đeo, sau này lúc khó diễn, có lẽ có thể giúp anh."
"......" Tựa hồ...... rất mê người.
"Hơn nữa, đây là thứ đồ quan trọng nhất của Thẩm Viêm, Tống Chí, rất có ý nghĩa, anh giữ lại đi."
"......" Hà Tu Ý hoảng thần, ma xui quỷ khiến nhận nhẫn Tả Nhiên đưa, "Vậy thì...... Ngày nào đó lại đáp lễ." Hà Tu Ý nghĩ, vàng mười...... Cũng không quý lắm, trong tiệm mấy trăm một ngàn đã có thể mua một cái, ngày nào đó đưa quà tặng có giá trị, có tới có lui, tựa hồ cũng không tính là chiếm tiện nghi. Hà Tu Ý không biết là, nhẫn vàng này, là bà Tả Nhiên cho mẹ hắn, mẹ hắn lại cho hắn. Tả Nhiên mang nhẫn nữ đi nung, chế tạo thành một cái nhẫn nam, hơn nữa còn đưa cho mình.
"Ừ." Tả Nhiên lại lấy ra mấy tấm ảnh chụp từ quyển sách hắn cầm theo, "Đây là ảnh chụp của phim trường mấy ngày sau, cho anh một phần, có thể hiểu biết toàn diện quá trình quay《Gia tộc》."
"Được." Hà Tu Ý cầm lấy, lật đến mặt trái nhìn thoáng qua.
Anh kinh ngạc phát hiện, mặt trái mỗi bức ảnh, còn viết ngày và tin tức cảnh diễn, tỷ như, tấm đầu tiên chụp ở Bắc Kinh viết: 【 nhà ga ——1.11.2017 – 2.11.2017, cảnh 75, Thẩm viêm mới tới Bắc Bình. 3.11.2017 – 4.11.2017, cảnh 76......】
Hà Tu Ý nhìn nhìn, phát hiện không bị đứt quãng ngày nào, thậm chí...... Sau khi đóng máy hai mươi ngày, Tả Nhiên cũng đơn giản miêu tả một chút hắn làm cái gì.
"Cảm ơn......" nội tâm Hà Tu Ý cũng xúc động, "Cảm giác như thể tôi cũng ở phim