Lời editor: Vì anh công đã tỏ tình nên sẽ xưng hô với em thụ là tôi - em nha =))
Nghe được ba chữ "Là tình yêu" này, toàn thân Hà Tu Ý đột nhiên run lên một chút, xương cốt, máu, da thịt toàn thân đều bị bỏng cháy, dường như sắp sôi trào lên.
Tất cả nghi vấn trước kia đều có giải thích —— Tả Nhiên vì sao không tát được, vì sao nổi khùng đổi Liễu Dương Đình, vì sao tranh phiên vị đoạt nam hai, vì sao khi đóng phim...... Có phản ứng.
Tả Nhiên nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, dựa người vào cạnh bàn, làm lộ ra đường cong eo vô cùng đẹp: "Lúc tôi học năm hai đại học, trong lúc vô ý thấy được bộ phim đầu tiên của em, đặc biệt thích suy nghĩ của em với nhân vật, cảm giác đánh thẳng vào tim phổi."
"Bộ phim kia à?" Hà Tu Ý còn nhớ rõ, lúc ấy diễn, là người cô độc.
"Nhân vật kia rất giống với trạng thái lúc đó của tôi. Bởi vì nguyên nhân công tác của ba, tôi...... 6 năm tiểu học tổng cộng đổi trường hai lần, 6 năm trung học cũng đi ba nơi, mỗi lần vừa mới có bạn bè, đã bị ép nói tạm biệt với mọi người. Chuyện này làm cho trong khoảng thời gian rất dài, tôi không có hứng thú làm bạn với người xung quanh."
"......" Hà Tu Ý nghĩ: Giờ cậu cũng vẫn không có hứng thú như cũ. Nhưng mà, anh cuối cùng hiểu rõ nguồn gốc tính cách của Tả Nhiên. Người không ngừng di chuyển, sẽ chuyển thành hai trạng thái cực đoan —— hoặc là không thích liên hệ với người khác, hoặc là kết bạn với người bốn phương tám hướng.
Tả Nhiên tiếp tục nói: "Trên đời di chuyển, đều là vì sinh tồn, sinh sản, mà em diễn, lại lộ ra tình thơ ý hoạ. Tôi còn nhớ rõ em hát một bài trong phim, gọi là 《Đừng chôn cất tôi ở bình nguyên tịch mịch》." 【Đừng chôn cất tôi ở bình nguyên tịch mịch, người trẻ tuổi thương tâm than nhẹ: Tôi thường mộng tưởng ngủ yên trong giáo đường, nằm ở sơn cương bên cạnh phụ thân.】
Hà Tu Ý gật gật đầu: "Lấy từ bài ca của nhóm cao bồi trong phim."
Bộ phim kia, Tả Nhiên xem lại nhiều lần, mà Hà Tu Ý, cũng giữ lại trong tim. Hắn muốn biết Hà Tu Ý có phải là người như vậy không, thường xuyên tìm tin tức, lại không thu hoạch được gì, bởi vì Hà Tu Ý cũng chỉ là một người mới mà thôi. Hắn đã từng ấn theo "công lược" thử kết bạn với đối phương, viết thư cho Hà Tu Ý, vẽ tranh cho Hà Tu Ý, đưa quà cho Hà Tu Ý, lại vẫn không thu hoạch được gì.
Tả Nhiên ngừng một chút, rồi sau đó lại bình tĩnh nói: "Nghỉ hè năm ba, một người bạn của tôi nói muốn đi Hoành Điếm trải nghiệm cuộc sống, có lần cậu ấy nói, đoàn phim của em cũng đang ở bên kia đóng phim điện ảnh."
Hà Tu Ý tính tính: "Đó là bộ diễn thứ hai của tôi, cũng là một bộ cuối cùng trước khi tái xuất." Rốt cuộc anh tổng cộng chỉ diễn qua hai bộ.
"Không rõ lắm là xuất phát từ một loại dạng tâm lý gì, tôi cũng chạy tới thành phố đó, được bạn bè giới thiệu cho tổ phim, sau đó chờ đợi tiến vào đoàn phim của em, hai ngày diễn, sau đó tôi đã...... Gặp được em."
Tả Nhiên còn nhớ rõ, cảm giác đầu tiên là, hắn chưa thấy qua người nào đẹp như vậy —— một đôi mắt nửa mơ nửa tỉnh, làm người muốn hung hăng hôn lên. Cái loại rung động này giờ đây vẫn còn ở trong lồng ngực. Tuy đã là việc rất nhiều năm trước, nhưng mà lại là một ngày quan trọng nhất trong đời Tả Nhiên, những ký ức đó nóng bỏng, tựa như bị người dùng bàn ủi đỏ khắc ở trên xương cốt, không bao giờ bị thời gian nghiền nát, năm tháng cọ rửa mà chỉ có một chút ít mơ hồ.
Tả Nhiên tiếp tục nhớ lại: "Em...... Đối xử với người khá tốt. Sáng hôm đó trời mưa, đạo diễn bảo diễn viên quần chúng dầm mưa, dầm mưa đóng phim, sau lại...... Trận mưa càng rơi xuống càng lớn, mình em bung dù lại đây, hơn nữa nói với đạo diễn "Bỏ đi, mưa lớn như vậy, để cho họ nghỉ ngơi ạ". Bởi vì một trận mưa kia, cảnh diễn buổi sáng không quay xong, đoàn phim không chuẩn bị cho diễn viên quần chúng đồ ăn và nước, cũng là em tự xuất tiền túi mời chúng tôi." Hắn cũng biết, Hà Tu Ý không giống hắn, Hà Tu Ý chỉ là có tâm lí giải, bởi vậy trời sinh đó là tố chất của một diễn viên giỏi.
Hà Tu Ý cười cười: "Chắc là cũng không nhiều người nhỉ? Lúc đó tôi rất nghèo, không tiêu được nhiều tiền."
Tả Nhiên không trả lời, mà là tiếp tục nói: "Cơm hộp của diễn viên chính các em là một loại khác, ít muối ít đường ít dầu ít mỡ. Lúc ấy, em thấy tôi mở cơm hộp ra, ánh mắt rất lạ...... Tôi kêu em lựa miếng thịt. Đây là lần đầu chân chính tiếp xúc." Hà Tu Ý lúc ấy chỉ mới 22 tuổi, nhìn cơm hộp nhiều muối nhiều đường nhiều dầu mỡ lộ ra ánh mắt thập phần hâm mộ, trong mắt Tả Nhiên lại là đáng yêu, vì thế đưa cơm hộp, chiếc đũa qua, kêu Hà Tu Ý tự gắp lấy. Hà Tu Ý không nhịn được, tách đôi đũa ra, gắp miếng thịt kho tàu đưa đến bên miệng mình, rồi sau đó, vì không làm dơ đũa của đối phương, hơi hơi hé hàm răng, cắn miếng thịt kho tàu, đầu lưỡi co rụt lại ngậm nó. Tả Nhiên nhìn Hà Tu Ý lộ ra hàm răng trắng tinh, đầu lưỡi mềm mại phấn hồng, khóe môi bóng loáng, vì ăn vụng thành công mà cong khóe miệng, lại lần nữa cảm thấy...... Muốn hung hăng hôn.
Hà Tu Ý nói: "Tôi không nhớ rõ......"
Tả Nhiên tiếp tục hồi ức những việc đó: "Buổi chiều, tôi phải diễn một cảnh nổ bom. 'Bùm' một tiếng vang, tôi bị 'nổ chết' ở phía sau vùng biên cương. Có lẽ bởi vì tôi muốn biểu hiện tốt ở trước mặt em, 'bùm' vang lên, tôi đột nhiên nhảy lên lại còn té ngã trên đất. Bởi vì bò quá tàn nhẫn, mũ rớt, còn lăn xa, tạo ra một tiếng phi thường chói tai ở phim trường yên tĩnh."
Nghe đến đó, Hà Tu Ý nhịn không được cười một tiếng.
"Em cũng biết, địa vị của diễn viên quần chúng thấp hèn, đạo diễn kêu tôi lập tức đứng lên, quay lại lần nữa. Chỉ có em đi tới, hỏi tôi không sao chứ...... Còn nói, camera quay không tới dưới eo, lúc rơi xuống đất phải tự bảo vệ mình." Hắn nhớ rõ lúc ấy Hà Tu Ý cười, ở trong không khí tươi mát sau cơn mưa. Lúc ấy, Hà Tu Ý giúp hắn nhặt mũ về, ngược sáng đi tới lúc phía sau có cầu vồng, gương mặt tinh xảo dường như sáng lên. Lúc ấy, thời gian trôi đi dịu nhẹ giống như những hạt cát trong đồng hồ.
"Này......"
Tả Nhiên lại nói: "Sau khi hết ngày đó, tôi lấy hết can đảm nói chuyện với em. Lúc ấy em hút thuốc, nhưng vẫn phun khói hàn huyên với tôi."
Hà Tu Ý nói: "Tôi đã bỏ thuốc rồi." Hà Tu Ý từ trước hay hút thuốc và uống rượu, nhưng khi mẹ đổ bệnh, anh lại không tiền đồ mà ngừng toàn bộ ham mê bất lương.
"Lúc ấy em dạy tôi, khi ngã xuống có thể chậm một chút, biểu hiện mình nhiều hơn, vì tương lai tranh thủ chút cơ hội."
"......"
"Em hỏi tôi vì sao muốn làm diễn viên quần chúng, tôi nói dối, nói là vì mộng tưởng, kỳ thật nói đều là chuyện của người khác. Em lại dạy tôi tự tiến cử với đạo diễn thế nào, còn có hẳn là chuẩn bị các loại tư liệu như thế nào."
"......"
"Lúc ấy em nói: 'Cậu sẽ hồng, có thể trở thành một diễn viên giỏi.'"
Hà Tu Ý nói: "Đây là rõ ràng mà, ngài chỉ dựa vào mặt cũng có thể hồng."
Tả Nhiên lại nói: "Cuối cùng, em đi trước, cười cười với tôi: 'Hy vọng tương lai có thể diễn cùng cậu một vai vui vẻ thống khoái, đến lúc đó cậu nhất định phải nhắc nhở tôi một chút, hai người chúng ta đã từng gặp qua. '" Tả Nhiên nhớ rất rõ, khi Hà Tu Ý xoay người rời đi, bàn tay cầm thuốc lá vẫy vẫy, ở trong sương khói và lửa thuốc, người kia trở nên hư vô.
Nhất kiến chung tình.
Hà Tu Ý "tạm biệt". Tả Nhiên nhìn bóng dáng Hà Tu Ý, nhìn bóng dáng ngày càng xa ngày càng nhỏ, cảm giác cường liệt cuồn cuộn nhất ở trong lòng là: Muốn gặp lại nhau.
Tả Nhiên lúc ấy mới 20 tuổi, thân thể có xao động, lại giác người chung quanh phần lớn tục tằng bất kham. Lần lượt gặp từng người, lại lần lượt tạm biệt từng người, với hắn, thế giới hoang đường vô lý, hoang đường đến cực điểm. Sinh trên đời, đó là tục, khác nhau chỉ có là xuân xanh tuyết trắng tục, hay là cây nhà lá vườn tục. Tóm lại, phương pháp đối phó duy nhất chỉ có lạnh nhạt, phàm là cho nó một chút đáp lại, cũng là tục. Nhưng Hà Tu Ý bằng phẳng, đối nhân xử thế có một loại thông thấu khác, điều này làm cho Tả Nhiên có chút mê muội. Hắn vốn nghĩ rằng, lưỡi võng bắt trùng người của mình rộng lớn cực kì —— các loại sinh vật tới tới lui lui, hơi lưu lại đã lại tìm được đường rời đi, không nghĩ đến, đột nhiên có con bướm xinh đẹp làm người kinh diễm đột nhiên xông tới, vùng vẫy cánh, hơn nữa không bao giờ bay đi.
Ngừng lại một chút, Tả Nhiên lại nói: "Tôi biết em chỉ thuận miệng an ủi tôi, nhưng tôi cảm thấy...... Là ước hẹn, người duy nhất từng ước hẹn với tôi. Tôi không nghĩ muốn cho em thất vọng, buồn cười nhỉ? Tôi luôn cho rằng, nếu đi làm, không đóng phim, đó là thất hứa." Hà Tu Ý nói "hy vọng" diễn chung, Tả Nhiên không muốn làm Hà Tu Ý "thất vọng" —— lần đầu tiên thích một người, sao có thể làm đối phương "thất vọng"?
"Ừm......"
"Tôi học kiến trúc, nhưng mà tôi không thích, lúc ấy cũng không biết tốt nghiệp xong làm gì. Sau một tháng làm diễn viên quần chúng, tôi phát hiện mình rất thích đóng phim, nhưng mà, càng thêm quan trọng là...... Vì thế tôi chính thức tiến vào giới này." Tả Nhiên tỉnh lược mấy chữ ở giữa. Chỉ là, bởi vì mặt lớn lên đẹp, hắn lập tức có cơ hội không tồi, trực tiếp có được vai nam ba, không trải qua giai đoạn quá thống khổ giãy giụa.
Hà Tu Ý chấn động đến nỗi quả thực khó có thể hình dung —— Tả Nhiên, tốt nghiệp trường nổi tiếng, trên người vẫn luôn có ánh sáng của thần học. Anh hoàn toàn không nghĩ tới, Tả Nhiên vào giới giải trí, lại vì loại nguyên nhân cực kì bí mật này. Anh cảm thấy huyền huyễn —— bởi vì thiện lương, được người thích? Phim thần tượng ba xu giờ cũng không diễn như vậy. Bởi vì ngoan độc một chút được người thích, càng thời thượng hơn.
Bên kia, ánh mắt Tả Nhiên chợt lóe chợt lóe: "Nhưng mà, rất nhanh, em biến mất, không thấy nữa."
Hà Tu Ý nói: "Nhà tôi có chút việc."
"Tôi vẫn luôn hỏi thăm, lại vẫn không có tin tức."
"Tôi không nói với người khác."
"Tôi đợi em 6 năm...... Trong 6 năm kia, tôi luôn mộng tưởng, một ngày kia, có thể diễn cùng em. Giấc mộng tàn nhẫn nhất trong đó, đó là đóng vai một đôi tình nhân."
"......"
"Tôi đợi em 6 năm...... Cho dù là tôi, cũng sắp chịu không nổi...... Bởi vậy, tôi nhận được kịch bản《Gia tộc》 ...... đề cử với Lý đạo...... Liễu Dương Đình giống em." Kịch bản hắn cũng rất thích, vì thế nhận luôn,