Nghe được ý kiến của Hà Tu Ý, Tả Nhiên nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu, nỗ lực tự hỏi tính hợp lý của hai phiên bản.
Hà Tu Ý nói: "Tôi dựa vào bản thân. Nếu có ngày...... Dù sao tôi làm không được."
Tả Nhiên tựa hồ hiểu rõ đối phương ám chỉ cái gì, đưa tay vuốt mấy sợi tóc che khuất tầm mắt của anh lên.
Năm phút đồng hồ sau, Tả Nhiên ngoài dự đoán của mọi người mà kết thúc công việc, cũng gọn gàng dứt khoát nói kịch bản khả năng sẽ có biến động. Đám người Kevin mỗi ngày đóng phim đều mong kết thúc công việc, nghe thấy chữ "Nghỉ" vui vẻ vô cùng.
10 giờ đêm đó, mười hai tiếng sau khi đưa ra đề nghị, Hà Tu Ý nhận được kịch bản mới. Anh vội vàng lật, nhanh chóng tìm được kịch bản một súng kia —— bắn, không trúng! Viên đạn chết chóc xoẹt qua lông mày!
Tay súng thiện xạ Tề Kiếm Phi, mười mấy năm qua, lần đầu thất thủ!
Kịch bản sửa lại......
Đôi tay Hà Tu Ý nắm chặt thành quyền. Có thể trợ giúp Tả Nhiên, mà không phải chỉ là đòi lấy, làm anh có một loại cảm giác phi thường vui vẻ.
Sửa kịch bản là việc lớn, trực tiếp làm cho đoàn phim chết máy vài ngày, chú định vô pháp dựa theo kế hoạch cũ đóng máy. Trước đây, tuy rằng cảnh truy xe rút ngắn được một ít thời gian, nhưng vụ Tả Nhiên bị thương cũng chậm trễ một tuần, tính gộp cả hai lần cũng sêm sêm. May mắn là Truyền thông Tinh Không tài đại khí thô, cũng không thèm để ý.
Phó đạo diễn thứ nhất của《Vạn dặm long sa》, cùng hai vị phó đạo diễn trẻ tuổi năng lực cao, cùng hoàn thành kịch bản gốc với Tả ảnh đế. Khi đoàn phim vừa mới thành lập, mấy đạo diễn mà mọi người kiến nghị đều không phải là Tả Nhiên mà vị đạo diễn Chung xuất thân chính quy nào đó, hơn nữa vẽ hình minh họa cho kịch bản gốc là vẽ người que —— vòng tròn là đầu, một gạch là thân mình, bốn gạch nữa là tứ chi, "^_^" là vui vẻ, "╰_╯" là tức giận...... Tuy nhiên, khi Tả Nhiên phô mấy hình vẽ minh họa của mình lên bàn, mấy vị phó đạo diễn cả kinh há miệng thành hình chữ "O". Từ đây, ở phương diện minh họa kịch bản gốc, bọn họ yêu cầu làm, chỉ có thể kiến nghị với Tả ảnh đế, thời gian, đặc hiệu vân vân.
Nhận được văn bản và tranh vẽ của kịch bản gốc, Kevin và đám người phụ trách ánh sáng lần nữa suy xét hiệu quả mĩ thuật, tổng giám mĩ thuật Hồ Thượng sửa chữa bối cảnh, phục trang, võ thuật chỉ đạo lại lần nữa thiết kế động tác đánh võ, phụ trách bom, phụ trách pháo điều chỉnh nơi chôn bom, chuẩn bị nơi nổ bom...... Mặt ngoài nhìn, chỉ là vấn đề một phát súng bắn không trúng, nhưng thực tế, lại lăn lộn cả tổ bận rộn một tuần.
......
Sau khoảng cách quay lần đầu một tuần, lại bắt đầu quay lần thứ hai.
Hà Tu Ý lại lần nữa đứng sau cửa sổ ở tòa nhà cao, tay ghìm súng, mắt dán ống ngắm bắn, cũng lại lần nữa trải qua những biến hóa cảm xúc từ bình tĩnh, khiếp sợ, hoảng loạn.
Ở trong kịch bản sửa mới, cửa sổ của căn cứ Long Cốt rất cao. Xuất phát từ nguyên nhân vị trí nên Tề Kiếm Phi chỉ có thể nhìn thấy đầu của Doãn Trường Đông, vô pháp lựa chọn bộ vị chí mạng khác. Cậu liên lạc cấp trên, thỉnh giáo chuyện tất yếu đánh bại Doãn Trường Đông. Cấp trên trả lời: Một phát đạn bắn vỡ đầu, nếu không thành sẽ vô cùng bất lợi với hành động. Tề Kiếm Phi hiểu rất rõ, giả sử ngắm bắn thất bại, kế hoạch A chết non, tổ đánh hắc bang còn có kế hoạch B, còn sẽ tiếp tục hành động, tuyệt không buông tha cơ hội tốt trời cho. Cậu không thể bởi vì mình tín nhiệm Phượng Điệp mà hi sinh tính mạng mọi người, cho nên chung quy là phát súng này, cần phải bắn —— tình cảm với anh em hồi nhỏ, đó là tàn nhẫn với anh em. Chỉ là, ngón trỏ tay phải của Tề Kiếm Phi run run, nỗ lực thật lâu, cuối cùng khi thời gian không còn thừa bao nhiêu, miễn cưỡng mình bắn qua. Kết quả......
Viên đạn chí mạng kia quả nhiên trật, xoẹt qua lông mày.
Trước khi nổ súng, đối mặt với Tả Nhiên, Hà Tu Ý ấp ủ cảm xúc rất đúng chỗ. Cái loại do dự này vô cùng chân thật. Người khác chỉ nhìn, đã có thể cảm giác được, tổ trưởng đội đánh hắc bang luôn luôn bình tĩnh, cường đại, tay súng thiện xạ Tề Kiếm Phi, lúc này quả thực có loại xúc động điên cuồng muốn hủy diệt tất cả trước mắt —— cậu đang kiên trì thoát ra giãy giụa, lý trí nâng lên ép mình phải chọn một trong hai, nhưng cảm tình lại thật sự muốn làm đào binh, từ tòa nhà chạy đi, từ cục cảnh sát chạy đi, thậm chí, từ thế giới chạy đi. Nhân vật chính cũng không mất đi lý trí, chuẩn bị nổ súng, Hà Tu Ý lại lần nữa bỏ thêm chi tiết —— anh dùng tay trái của mình liều mạng bóp tay phải, cực lực ngăn lại nó run rẩy. Đầu ngón tay tay trái trắng bệch, cổ tay phải lại bị véo đến đỏ bừng. Cuối cùng, rốt cuộc, Hà Tu Ý ở trong tiếng thúc giục, mạnh mẽ nổ súng.
Viên đạn bắn ra. Hà Tu Ý cho rằng, làm một tay súng thiện xạ, trong nháy mắt bắn ra viên đạn kia, Tề Kiếm Phi nhất định biết: Không xong. Vì thế, Hà Tu Ý nhắm mắt lại, cúi đầu nhấp môi, rồi sau đó, căn bản không cần nhìn, đã móc ra máy bộ đàm, nói với cấp trên trong kịch bản: "Xin lỗi...... Không trúng." Tâm lý nhân vật, phải tiêu phí đại lượng thời gian nghiền ngẫm, bởi vì cảm tình của nhân vật là từng bước từng bước thể hiện chi tiết, những chi tiết này quyết định thành bại. Rất nhiều diễn viên mỗi ngày tới phim trường học lời kịch, có người có thể lập tức nhớ kỹ, có người không được —— da mặt dày yêu cầu nhắc tuồng, da mặt mỏng thường nói dối thân thể không khoẻ, yêu cầu nghỉ ngơi, nhân cơ hội lại học, như vậy rất khó diễn ra nhân vật kinh điển.
Lần này, Hà Tu Ý lại lần nữa biểu hiện ra mâu thuẫn tình cảm khó nhất. Nói như vậy, đạo diễn sẽ không yêu cầu diễn viên bày ra mâu thuẫn tình cảm, đó quả thực là một loại không chuyên nghiệp. Nhưng sau đó, Hà Tu Ý lại yêu cầu suy diễn tất cả các loại cảm xúc đối lập thất vọng lại không thất vọng, tự trách lại không tự trách, hối hận lại không hối hận. Ánh mắt của anh biến ảo không chừng —— bởi vì biết khó diễn, anh lại tưởng tượng Doãn Trường Đông thành Tả Nhiên. Điểm này không khó, bởi vì Doãn Trường Đông vốn dĩ chính là Tả Nhiên đóng vai. Anh giả thiết chỗ này không phải phim trường, mà là nhiều năm sau, chính anh, cùng Tả Nhiên. Hà Tu Ý trút tình cảm vào nhân vật, biểu diễn như nước tự nhiên đổ xuống mà ra, bởi vì ảnh đế đã từng nói qua với anh: "Diễn viên không phải bị động tiếp thu nội hàm của nhân vật, mà là chủ động dung nhập tự mình lý giải, chiếu bản thân mình vào trong đó." "Diễn viên vĩ đại sở dĩ làm người tôn kính, là bởi vì họ có dũng khí giữ mình, mà không phải cân nhắc bản thân mình đang diễn ai."
"Cut." Giọng của Tả Nhiên truyền đến, mơ hồ mang theo ý cười, "Rất tốt."
......
Một cảnh kết thúc.
Nhóm phụ trách bối cảnh vừa lúc cũng hoàn thành bối cảnh ở tòa nhà đối diện, vì thế, một hồi bắn nhau quy mô lớn của cả phim, bắt đầu quay.
Giọng của Tả Nhiên vẫn lạnh lẽo như cũ: "Toàn phim trường yên lặng, cảnh này có nổ mìn."
Sau một tiếng "Bắt đầu", Cẩu Phú Quý, Ngô Tường đóng vai em trai cảnh sát nhận được mệnh lệnh "Ngắm bắn thất thủ, tiếp tục hành động, lập tức tiến vào tòa nhà bắt người.", rút súng ngắn ra, mang theo ước chừng mười cảnh sát, nhảy vào tòa nhà! Cùng lúc đó, tổ khác cũng đang hành động! Họ cho rằng, mắt thấy ngang trời bay tới một phát đạn chí tử, Long Cốt khẳng định tính toán rút lui, không bắt đầu thì khẳng định sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt. Ai ngờ tới tầng hai, họ bỗng nhiên gặp phục kích! Long Cốt lại là sớm có chuẩn bị, chờ cảnh sát nhảy vào bẫy! Hai bên xảy ra đấu súng, mà khi Tề Kiếm Phi đuổi tới, đấu súng còn đang tiếp tục, Tề Kiếm Phi cũng lập tức nổ súng, chi viện cho đồng đội.
Trong cảnh này, Hà Tu Ý sắm vai Tề Kiếm Phi sẽ trúng hai vết đạn. Bởi vậy, trước khi quay cảnh đấu súng, Hà Tu Ý mặc vào quần áo đặc chế. Trong quần áo có hai túi máu, phối hợp với trang bị nổ, sau quần áo có dây, nhưng cũng sẽ không bị quay vào —— đoàn phim không cần sử dụng điều khiển từ xa, bởi vì máy móc quá nhiều, rất dễ bị quấy nhiễu. Còn túi máu, phụ trách nổ súng sử dụng đạo cụ thường thấy nhất —— đồ - bảo - hộ. Những đoàn phim quay về đề tài chiến tranh đều sẽ chuẩn bị đồ - bảo – hộ, có khi một ngày dùng mấy ngàn.
Hà Tu Ý "trúng đạn", biểu tình thống khổ, che lại "miệng vết thương", thất tha thất thểu đi.
"Dừng," Tả Nhiên tua tốc độ video chậm lại mấy trăm lần, "Biểu tình của Tu Ý xuất hiện sớm, lúc ấy còn chưa 'trúng đạn', sớm ước chừng một phần mười giây."
Hà Tu Ý gật gật đầu: "Ok." anh không nói Tả Nhiên xoi mói.
"Còn có," Tả Nhiên gọi người phụ trách nổ súng tới, "Lượng máu không đủ, hiệu quả không tốt. Cảnh phục của em ấy tối màu, phải dùng nhiều hơn so với bình thường một ít." Vì bắt chước hiệu quả chân thật, đoàn phim mời đội trưởng cảnh sát cố vấn kỹ càng tỉ mỉ giảng giải khi bị trúng đạn, góc độ và phạm vi chảy máu.
"Hả? Còn chưa đủ?" Phụ trách nổ súng nói, "Lúc trước cậu nói không đủ, đã mua loại đồ bảo hộ lớn nhất."
Nghe thấy mấy chữ "đã mua loại lớn nhất", Tả Nhiên rõ ràng là sửng sốt một chút, đi đến trước cái bàn trong phim trường, vươn tay cầm lấy một túi máu, tựa hồ cảm thấy cực kì không thể tưởng tượng, "Cái này, loại lớn nhất à?"
"Đúng vậy......"
Tả Nhiên lại xác nhận: "Cái này chính là loại lớn nhất à?"
"Đúng vậy......" Phụ trách nổ súng nói, "Cậu cho rằng có thể lớn bao nhiêu chứ......"
Tả Nhiên trầm mặc không nói.
Cuối cùng, phụ trách nổ súng cố gắng nhét thêm càng nhiều máu vào, cuối cùng đạt tới hiệu quả tương đối