Hai chữ vừa ra, Hà Tu Ý liền choáng váng.
Tả Nhiên biến thái như thế? Ngay cả nữ trang cũng muốn......?
Nhưng Hà Tu Ý lại vẫn là thành thành thật thật đi vào phòng quần áo, kéo cửa tủ ra, lục ra những áo cưới bị nhét lung tung vào, do dự chút, cuối cùng chọn mặc bộ đầu tiên.
Anh không hi vọng bộ dáng lúc mặc nữ trang bị người ngoài xem, nhưng Tả Nhiên cũng không phải người ngoài, cho nên không sao cả. Hai người đã cùng sinh cùng tử, như vậy còn có cái gì mà Tả Nhiên không thể biết chứ.
Bộ thứ nhất là bộ tương đối bình thường, thân trên cúp ngực, mang chút lấp lánh, hạ thân chữ A, vừa lúc phết đất. Có thể choàng áo, che đậy áo cưới này.
Bởi vì là may theo dáng người, cúp ngực cũng là thiết kế theo số đo của Hà Tu Ý, không có nhô lên, trên thắng dưới thẳng, hai mảnh nửa vòng tròn bất quy tắc che ở ngực, lộ ra rãnh ngực không quá sâu của anh. Làn váy nhẹ nhàng xòe ra, chất liệu thập phần mềm mại.
"......" Hà Tu Ý một người lăn lộn hơn nửa ngày, mới rốt cuộc toàn bộ sửa sang xong áo cưới, trong lòng lại lần nữa cảm khái trách không được phụ nữ kết hôn phải dậy từ 5 giờ.
Bộ dáng...... Vẫn là có chút khó có thể nhìn thẳng.
Anh thật không dự đoán được, nhanh như vậy lại phải mặc nữ trang này, chủ yếu anh không nghĩ tới đam mê của Tả Nhiên lại "đặc biệt" thế.
Hà Tu Ý thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy thập phần bất đắc dĩ, phủ thêm áo bành tô, gắt gao che lại áo cưới, còn dùng tay phải hợp lại nắm vạt áo trước, bảo đảm sẽ không lộ bên trong ra. Chỉ là áo bành tô dù dài cũng che không được vạt áo, cho nên làn váy chữ A vẫn là có thể thấy được. Hà Tu Ý trước nay chưa từng mặc qua vải mềm như vậy, cảm thấy thập phần biệt nữu, cơ hồ đường cũng không đi nổi.
Hà Tu Ý không đi dép lê nữa, liền chân trần, dọc theo cầu thang xuống lầu, một đường đi trở về phòng khách.
Tới phòng khách, Hà Tu Ý đứng ở bên cạnh khu nghỉ ngơi, nhìn Tả Nhiên ngồi ở trên sô pha, gian nan mở miệng: "Cái kia, Tả Nhiên ——" người mặc quần áo không thuộc về nam tính, anh vẫn là có một chút ngượng ngùng. Linh hồn giống như cũng thay đổi, luôn là cảm thấy có chút xa lạ.
"......" Tả Nhiên đứng lên, nhấc chân vững bước đi đến trước người Hà Tu Ý. Ánh mắt từ mặt Hà Tu Ý rơi xuống trên người, vài giây sau, nắm vạt áo bành tô mở ra, rũ mắt nhìn chăm chú đối phương.
Ở dưới ánh đèn mỏng manh, thượng thân rực rỡ lung linh tựa ánh bạc, hạ thân thuần trắng sắc vạt áo mông lung.
"......" ngón tay Hà Tu Ý nắm thành quyền, cực lực làm bộ vân đạm phong khinh.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tầm mắt Tả Nhiên lại từ bả vai trần của Hà Tu Ý chuyển qua ngực, bụng, đùi, cẳng chân, cổ họng chuyển động trên dưới, phát ra một tiếng "ực", cũng khắc chế không được.
Tả Nhiên đương nhiên rõ ràng đối phương là một nam nhân. Nhưng là, trăm ngàn năm qua, lễ phục kết hôn, đều tượng trưng một người hoàn toàn giao phó, tượng trưng liên kết thân mật nhất giữa tình nhân. Thế giới không có bất luận cái gì một từ gì có thể tượng trưng tình yêu hơn từ "vợ chồng". Từ đây, hai người liền từ đã từng không quen biết, biến thành người quan trọng nhất của nhau.
Nghe thấy một tiếng "ực", Hà Tu Ý nghĩ: Thiệt hay giả...... Tuy rằng ảnh chụp rất đẹp, nhưng người thật vẫn là lôi...... A?
"Em......" tiếng nói của Tả Nhiên khàn khàn, hỏi, "Đây là muốn gả cho ai?"
"......" Hà Tu Ý khẽ cắn môi, quyết định phụng bồi, sắm vai nhân vật này, vì thế hếch cằm lên, mỉm cười, "Còn không phải là gả cho anh? Tả Nhiên? Tả ảnh đế? Muốn sao?"
Nghe được lời này, Tả Nhiên rốt cuộc áp chế không được, một tay kéo xuống áo bành tô, ném đến một bên, đôi tay gắt gao ôm eo Hà Tu Ý, cuồng nhiệt hôn lên cánh môi người đối diện. Hắn dùng sức mà mút vào cánh môi của Hà Tu Ý, làm cho đỏ bừng một mảnh, rồi sau đó mới đưa đầu lưỡi đẩy đến trong miệng đối phương, không ngừng xâm lược, đòi lấy. Hơi thở trong khoang miệng đều bị đoạt lấy, Hà Tu Ý nỗ lực mà sử dụng xoang mũi hô hấp, lại có thể thập phần rõ ràng mà cảm giác được, mình đang cùng Tả Nhiên hơi thở giao triền.
"Ưm ——" Hà Tu Ý phun ra một tiếng hừ hừ, ngẩng cổ lên. Cổ anh thon dài mà lại trắng nõn, làm Tả Nhiên nhịn không được duỗi tay sờ lên.
Tiếp theo, đôi tay trượt xuống, kéo cúp ngực xuống một chút.
Hà Tu Ý cảm giác được, nhiệt độ cách làn da thiêu đốt trái tim của mình, làm nó gia tốc nhảy lên, một chút một chút, vì đối phương mà rối loạn.
Không biết sao lại thế này, mỗi ở trong phòng khách nhà Tả Nhiên làm loại sự tình này, anh đều có điểm thẹn. Này có lẽ là bởi vì một mặt tường là bể cá, có rất nhiều loại cá đang bơi qua bơi lại. Tuy rằng biết rõ chúng nó không hiểu, nhưng dù sao cũng là vật còn sống, đầu nhỏ như đinh cũng biết tự hỏi một số thứ.
Tả Nhiên xả áo ngực xuống hông, ôm lưng đối phương, ép người kia ngả về phía sau, rồi sau đó lại lần nữa hôn môi.
"Ưm, ư." mười ngón cứng đờ của Hà Tu Ý, nắm lấy cổ tay Tả Nhiên. Bên trong trần nhà hình giọt nước màu đen cất giấu ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng bắn ra vô số nói tia sáng, giống như khói nhẹ, bao phủ ở đỉnh trần, phía dưới hết thảy đều mang lên vầng sáng nhu hòa.
Trong cơ thể độ ấm lên cao.
Tả Nhiên bỗng nhiên bế ngang Hà Tu Ý lên, hơn nữa ngã ở một cái sô pha đơn, thò mặt qua.
Vì không để mất khống mà kêu to thành tiếng, Hà Tu Ý tùy tay bứt lên làn váy ở bên hòng, dùng răng gắt gao cắn. Đầu lưỡi chạm đến sa mỏng, cảm thấy có chút thô ráp.
Lúc sau, đó là "bữa ăn chính".
Tả Nhiên quỳ gối trên sàn nhà, xốc lên áo tắm dài, ôm chặt Hà Tu Ý.
Áo nửa thân trên bị lột xuống, hạ thân bị vén lên, một bộ áo cưới lớn như vậy vắt ở bên hông, Hà Tu Ý luôn cảm giác thập phần kỳ lạ.
Cảm giác dần dần căng lên. Hà Tu Ý cũng nói không rõ sinh lý cùng tâm lý loại nào sung sướng nhiều hơn, anh chỉ biết, anh rốt cuộc không có biện pháp rời đi người trước mắt này. Anh cảm thấy mình bị đặt trong một cái thuyền nhỏ, thuyền bị một đợt một đợt sóng biển xông lên chòng chành, mỗi lần đều so với lần trước càng cao.
Cũng không biết qua bao lâu, nào đó quen thuộc rốt cuộc tới gần, hơn nữa càng ngày càng gần, Hà Tu Ý ngừng thở, toàn tâm toàn ý chờ đợi, cho đến hoàn toàn giải phóng.
Hà Tu Ý hô hô thở dốc, giống như chạy hồi lâu.
Nhưng mà, anh biết rõ Tả Nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.
Quả nhiên, khi Hà Tu Ý đặt chân ở mặt đất, Tả Nhiên hai tay ôm đầu gối Hà