"Có thích khách!"
Hai gã thị vệ hét vang rồi rút đao kiếm ra, từ hai phương hướng khác nhau công kích Mạnh Kỳ. Là thị vệ vòng trong, chuyện Hoàng Đế bị ám sát buộc chúng bằng mọi giá phải dốc sức liều mạng, may ra mới được miễn tử.
Kinh mạch Mạnh Kỳ đã chống đỡ tới cực điểm, nếu không có Kim Chung Tráo và Bát Cửu huyền công trụ cột vững chắc, tăng cường khả năng thân thể, mở rộng kinh mạch đến mức dị thường rộng lớn và chắc chắn thì hắn đã bạo thể mà chết từ lâu rồi. Dù sao hắn không thể so sánh được với Tà Quân khiếu huyệt khai mở hết cả, cũng không so sánh được với lần đầu của lão Hoàng Đế khi có vị Đại Tông Sư hữu tướng hỗ trợ trấn áp và ngăn cách, hắn chỉ trông được vào bản thân.
Cơ bắp của hắn gồ lên, mơ hồ có thể thấy chân khí như hình con chuột ám kim ẩn ẩn chạy lên chạy xuống linh động, hơi thở của hắn nóng rực, cơ thể phình lên căng đét tưởng chừng sắp nứt toác.
Băng Khuyết Kiếm chầm chậm chém, tốc độ không nhanh nhưng lại có tiếng gió, cũng do chân khí đang quá nhiều lại không khống chế được, lúc đâm ra, giơ tay nhấc chân đều có chưởng phong, kiếm phong cứ như thể cao thủ thất, bát khiếu, thậm chí có cả dấu hiệu chân khí tiết ra nữa.
Trường kiếm không nhanh, tựa như côn sắt nặng nề, một trảm xuất ra, kiếm còn chưa tới mà kiếm phong đã quét một gã thị vệ bay lên, va phải xà ngang bên trên khiến cho căn phòng đã bị sét đánh đến mức lung lay sắp đổ lại lắc lư thêm vài cái.
Cũng do Mạnh Kỳ ra chiêu thực sự quá chậm chạp, quét bay thị vệ trước mặt, không thể biến chiêu, chỉ biết trơ mắt nhìn gã thị vệ còn lại bổ đao tới mặt.
Hắn khó khăn nghiêng đầu, thủ đao chém vào chỗ giữa bả vai và cổ, ám kim lóe lên, phản chấn mãnh liệt đẩy tên thị vệ kia ra ngoài, đụng vào tường, vỡ đầu chảy máu.
Sau khi tiêu hao ít lực, cơ thể Mạnh Kỳ đang phồng lên đã xẹp đi một chút, giờ hắn chỉ muốn hai gã thị vệ tiếp tục công kích mình!
Quả thực hắn rất muốn hô lên: đánh ta đi, đánh ta đi, đến đánh ta đi... Mạnh Kỳ thầm nghĩ mất lực mà vui, tâm tình bình tĩnh trở lại, giữ được trạng thái không hoảng hốt, không giận dữ, không còn lo lắng thị vệ bên ngoài nghe thấy hô hoán sẽ chạy cả vào. Bởi vì hai gã thị vệ lấm lem bụi đất đã bò lên, nói với nhau:
"Hắn có hộ thể ngạnh công, công chỗ hiểm ấy!"
Mạnh Kỳ giương ngang trường kiếm, chờ hai gã thị vệ tấn công, đồng thời nhanh chóng thu nạp Tinh Nguyên.
Hai gã thị vệ cũng có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhìn ra Mạnh Kỳ dường như không thể di động, vì vậy bèn triển khai thân pháp, hư hư thật thật xông tới cường công.
Boong!
Đúng lúc này, trong tiếng đao rít kiếm minh bỗng có tiếng đàn vang lên, một đạo kình phong lợi hại bắn vào, cắt gẫy trường kiếm một gã thị vệ, xuyên thấu bộ ngực của gã.
Nguyễn Ngọc Thư tay trái ôm đàn, áo trắng bồng bềnh hạ xuống, tay phải hư phủ, một sợi dây đàn nảy lên, thanh âm làm người ta thấy chói tai, tâm tình hoảng loạn, một đạo kình phong kích phát, cắt ngang yết hầu tên thị vệ còn lại.
Nàng xuất thân thế gia đại tộc, đã từng thấy một vài vị Khai Khiếu Kỳ bày ra thủ đoạn công kích ngoại cảnh. Nàng biết rằng dù dùng phù triện bảo binh hay pháp môn gì gì đó, tóm lại đều vô cùng tiêu hao tinh lực, một kích xong chưa hẳn còn có khả năng tái chiến. Cho nên vừa nhìn thấy Mạnh Kỳ dẫn Thiên Lôi xuống, liền trực tiếp đến đây tiếp ứng, thủ vệ trên nóc nhà không ai có thể chặn đường được.
"Đưa ta đi!" Nhìn thấy Nguyễn Ngọc Thư giống như tiên từ trên trời giáng xuống, Mạnh Kỳ đại hỉ.
Nguyễn Ngọc Thư thấy tình trạng Mạnh Kỳ có điều kỳ lạ bèn chẳng hỏi han nhiều, tóm lấy vai trái, mũi chân điểm xuống đất, nhún một cái bay lên không trung, vọt qua nóc nhà, nhảy qua một bức tường ra bên ngoài.
Nàng nhìn thấy không ít thị vệ dũng mãnh xông vào điện Thái Cực, bởi vậy không trì hoãn thời gian bèn cõng Mạnh Kỳ rời xa chốn này rồi tính tiếp.
Vừa lướt qua đầu tường, hạ xuống một góc, Mạnh Kỳ đã thấy vài tên cao thủ vây quanh, chúng đều là cao thủ thất khiếu nhất lưu, mà Thất huyền cầm của Nguyễn Ngọc Thư chỉ còn lại có năm dây đàn chưa đứt.
Nguyễn Ngọc Thư buông tay phải đang giữ Mạnh Kỳ ra, lướt trên dây huyền cầm.
Rắc!
Một gã cao thủ bị gãy lưng, bay thẳng ra ngoài, nằm im tại chỗ.
La Thắng Y từ một góc hoa viên đi vòng ra, hai quyền như rồng xuất, Thất Thương quyền, Đại Phục Ma quyền, Bách Bộ Thần quyền, Liệt Thạch Thần quyền, Thiết Quyền đều xuất ra, quyền phong có loại đã đại thành, có loại cận viên mãn, có loại sơ bộ tiểu thành, cũng có loại đã tự đắc ý cảnh, chỉ ngắn ngủn mấy chiêu đã đánh cho đám cao thủ còn lại tróc da gãy xương, không chết cũng bị thương nặng.
Giải quyết hết đám cao thủ này xong, hắn bước nhanh tới bên Mạnh Kỳ, tay trái bắt lấy bờ vai của Mạnh Kỳ, dẫn Nguyễn Ngọc Thư nấp vào một chỗ trong hoa viên.
Mạnh Kỳ vừa thu nạp Tinh Nguyên, vừa nghi hoặc hỏi: "La huynh, ngươi chưa chạy đi sao?"
Dựa theo kế hoạch lúc trước, La Thắng Y dẫn dắt sự chú ý của thị vệ sau đó lượn quanh Điện Cần Chính, lợi dụng lúc hai gã Đại Tông Sư giao thủ bỏ rơi đám thị vệ võ công khá thấp bị áp chế, sau đó thừa dịp ban đêm sẽ chạy thẳng từ trong ra ngoài, nghênh ngang rời khỏi Hoàng Cung, không ngờ hắn lại quay lại.
La Thắng Y nửa đùa nửa thật nói: "Ta tuy rằng là người làm việc bá đạo nhưng chưa bao giờ vứt bỏ đồng bạn."
Thời điểm Mạnh Kỳ triệu hoán Thiên Lôi, hắn đã lợi dụng mưa to lẫn tiếng sấm cắt đuôi đám thị vệ đuổi giết, động tĩnh lớn như thế, hắn tin rằng ở điện Thái Cực đã xuất hiện biến cố, bởi vậy không bỏ đi mà quay lại để xem mình có chỗ nào giúp được hay không.
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, ghi nhớ trong lòng, nói với La Thắng Y và Nguyễn Ngọc Thư: "Hãy hô lớn Thái tử giết vua! Tả tướng hạ dược! Hoàng Thượng băng hà!"
Gian tướng đầu phục Thái Tử, nếu Thái Tử đăng vị, chắc chắn sẽ không trọng dụng Lục Quan, thiên hạ to lớn, danh tướng thiện chiến có được mấy vị!
Cho nên, Mạnh Kỳ muốn phá hoại những tính toán của Thái tử, cứ hô như vậy, chắc chắn chẳng có mấy ai tin tưởng ngay, thậm chí sẽ tưởng rằng là kế ly gián, nhưng ít ra gieo được hoài nghi lúc kế thừa ngôi, những người gia nhập Thái tử sẽ phải do dự một hồi, ít nhất hữu tướng sẽ phải suy nghĩ toàn cục một lượt nữa, cân nhắc chọn lựa nhân tuyển.
Đối với bậc Đại Nho, giết cha soán ngôi là tội không thể tha thứ, tuyệt đối không thể kế thừa đại thống.
Đây là một phương diện cần làm, sau khi xuất cung còn có việc khác cần hoàn thành, Mạnh Kỳ hết sức mong muốn hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
La Thắng Y minh bạch ý tứ Mạnh Kỳ, lập tức