Diệp gia là thế gia hàng đầu bản địa, phủ đệ của họ không ai không biết nên Mạnh Kỳ nhanh chóng tìm được tới nơi.
Diệp phủ xây tựa lưng vào sông, phòng ốc liên tiếp, cây cối um tùm râm mát, tiếng chim hót líu lo, không gian yên tĩnh tách biệt hẳn với đường phố ồn ào.
Gần mười gia đinh thị vệ luôn túc trực canh giữ ngoài cửa Diệp phủ, kẻ cao lớn vạm vỡ, kẻ nhanh nhẹn tinh khôn, hai người cầm đầu đều là hảo thủ tứ khiếu cho thấy nguồn lực to lớn của thế gia.
Mạnh Kỳ đi quanh tường bao một vòng, hắn nhận thấy khả năng phòng thủ phía ngoài của Diệp gia không bằng hoàng cung hay phủ thái tử trong nhiệm vụ vừa trải qua. Gia chủ Diệp gia và các nhân vật trọng yếu đều là cao thủ bát khiếu hoặc cửu khiếu nên tự thân có thể ứng phó đa số nguy hiểm, vì thế chỉ cần bố trí những gia đinh thị vệ bình thường xung quanh để tiện sai khiến, tổ chức phòng ngự chu đáo ở những khu vực quan trọng, sai hảo thủ đi theo bảo vệ tất cả các công tử, hằng ngày cho người tuần tra quanh phủ, tất cả như vậy là đã đủ, không cần thiết phải bố trí vài bước ngoài tường một cao thủ Khai Khiếu đứng gác, cao thủ Khai Khiếu trong phủ không dư thừa đến mức đó, làm sao sánh được hoàng cung và phủ thái tử, nơi tập trung quá nửa nhân lực vật lực của thiên hạ.
Tới một chỗ kín đáo có cây cối tươi tốt che khuất, Mạnh Kỳ vểnh tai lắng nghe rồi chống tay trái vọt qua tường bao hạ xuống phía sau một tòa giả sơn.
Không lâu sau, một đội gia đinh đi tuần qua, vì mới sáng sớm nên kẻ nào kẻ nấy vẫn lơ mơ chưa tỉnh hẳn, Mạnh Kỳ cứ việc ngồi yên một chỗ đợi họ đi xa, thậm chí hắn không cần vận dụng Bất Tử Ấn Pháp.
Mạnh Kỳ thi triển Huyễn Ma Thân Pháp hóa thành từng vệt bóng mờ chạy về phía hậu viện gần đó.
Trong viện, một gã gia đinh đang luyện công buổi sáng, làn da như đồng thau, mồ hôi nhễ nhại, bỗng mắt gã hoa lên, một bóng người áo xanh bỗng thình lình hiện ra trước mặt như ma quỷ giữa ban ngày, còn chưa kịp thấy mặt mũi đối phương ra sao, chưa kịp hô lên cầu cứu đã bị điểm trúng huyệt ngã ngửa ra.
Mạnh Kỳ phóng tinh thần ra ngoài, kết hợp thủ ấn thân ấn, hắn nhìn thẳng vào mắt gã gia đinh.
Gã gia đinh chỉ thấy một đôi mắt sâu thẳm như hồ nước bằng phẳng không gợn sóng, giữa hồ nước bỗng xuất hiện một vòng xoáy lớn muốn hút cả tinh thần và thể xác của người ta vào đấy, người trước mặt trở nên ngày càng cao lớn hùng vĩ như thần ma.
Mạnh Kỳ cởi bỏ á huyệt cho gã rồi bình thản hỏi:
"Ngôi viện của Quỷ Ảnh Kiếm Lý Toại ở đâu, tới đó bằng cách nào?"
Gia đinh không thể vận chuyển nội công chống lại nên đành khai:
"Ở Lan Hương Viện, quanh đó đều là khách khanh... Đi qua cây cầu đối diện rồi quẹo phải, ngôi viện thứ ba..."
Gã khai rõ ràng chi tiết, kể cả Lý Toại là cao thủ thất khiếu, khách khanh quanh đó toàn lục khiếu trở lên, một khi bị phát hiện chắc chắn sẽ bị vây công.
Mạnh Kỳ không có ý lạm sát kẻ vô tội, hỏi xong đường đi bèn điểm thụy huyệt gã gia đinh rồi ném vào trong sương phòng, áo xanh bồng bềnh, hắn chắp tay đi về phía Lan Hương Viện.
Sau khi tu luyện Bát Cửu Huyền Công và Bất Tử Ấn Pháp, giác quan của Mạnh Kỳ càng thêm nhạy cảm, tinh thần càng thêm mạnh mẽ nên dọc đường hắn luôn dễ dàng phát hiện hành tung của các đội tuần tra để chủ động né tránh, dù đi gấp nhưng vẫn có cảm giác nhàn nhã như dạo chơi, cộng thêm sự đặc dị của Huyễn Ma Thân Pháp, nếu có ai tình cờ nhìn thấy cũng chỉ cho là hoa mắt gặp ảo ảnh mà thôi.
Không lâu sau, Mạnh Kỳ đã thấy tấm bảng đề Lan Hương Viện, còn chưa kịp đột nhập vào, cánh cửa ngôi viện bên cạnh bỗng mở đánh két, một lão già tóc bạc bước ra ngoài.
Thu liễm khí tức che giấu âm thanh một cách tự nhiên, đây ít nhất là cao thủ thất khiếu... Mạnh Kỳ lao tới, thân pháp như ma quỷ, súc địa thành thốn, hắn đâm trường kiếm vẫn còn trong vỏ về phía lão già.
Lão già tóc bạc hoàn toàn bất ngờ, thậm chí lão chỉ kịp thấy cái bóng xanh nhoáng lên thì đối phương đã xuất hiện trước người, dưới ánh mặt trời sáng sớm vỏ kiếm lấp lánh ánh vàng, ánh sáng nhấp nhóa hoa mắt phối hợp với trường kiếm biến ảo liên tục khiến khắp không gian là ảo ảnh, lúc nào cũng là ảo ảnh làm người ta nhìn không thấu sờ không thấy, căn bản không biết nên ứng phó thế nào, bởi lẽ không thể nhận rõ từng ảo ảnh từng chỗ biến hóa thì chắc chắn sẽ bại vong.
Lão già thậm chí không thể phân tâm kêu cứu, lão phải dùng toàn tâm toàn ý đối phó chiêu kiếm này, mồ hôi chảy đầy trán, thân hình liên tục lùi về phía sau, mãi đến khi chạm lưng vào cánh cửa lão mới đẩy song chưởng ra, tùy trường kiếm biến hóa ra sao liền biến hóa theo, vất vả vô cùng.
Đột nhiên, bóng kiếm tan vỡ, trường kiếm trở về chất phác tự nhiên, không biến hóa, không hoa lệ, chỉ đâm thẳng một cách đơn giản vào giữa lòng bàn tay lão già.
Lão già thu thế không kịp đành phát chưởng kình đánh lên mũi kiếm.
Nhưng lão lại biến sắc lần nữa, khi chưởng kình chạm kiếm, mũi kiếm trống rỗng phù phiếm vô lực khiến chưởng kình phóng tới như nước chảy xuống biển, biến mất không còn tăm tích.
Không có chỗ mượn lực, thân hình lão loạng choạng chúi về phía trước, từ mũi kiếm đột nhiên tuôn ra luồng nội lực cực mạnh như sóng vỗ bờ, luồng nội lực đó hết sức quen thuộc.
Đó đúng là chưởng kình lão đã phát ra.
Chân khí chảy ào ạt từ mũi kiếm vào thân thể nhanh chóng phong bế mọi đại huyệt, lão già gục xuống.
Mạnh Kỳ không thể ẩn giấu nữa, hắn tranh thủ xoay người nhảy vào Lan Hương Viện rồi chạy thẳng tới sương phòng phía trái, trong viện chỉ nơi đó xuất hiện tiếng hô hấp kéo dài đặc trưng của một cao thủ.
Nha hoàn đang bưng chậu đồng đi trong viện bỗng thấy hoa mắt, một bóng xanh nhoáng qua trong tích tắc rồi biến mất. Dù bây giờ là thời điểm ban ngày nhưng nàng vẫn thấy lạnh cả người, da đầu tê dại, chẳng lẽ là ma quỷ hiện hình?
Nếu chẳng phải do sợ ra tay trong viện sẽ gây động tĩnh khiến Lý Toại cảnh giác thì Mạnh Kỳ chắc chắn đã điểm huyệt ngủ của nàng.
Rầm!
Tiếng cửa phòng bị đá bung ra, nha hoàn nheo mắt nhìn lại, bóng xanh kia lại lóe lên chui vào phòng Lý Toại lão gia.
Lý Toại đang ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp, một thanh kiếm rất mảnh gác ngang đầu gối, nghe tiếng cửa phòng bị phá, hắn chộp lấy chuôi kiếm định nhảy lên.
Đúng lúc này, một thanh trường kiếm tỏa hơi lạnh thấu xương đâm thẳng tới vị trí phía trên cách đỉnh đầu hắn năm tấc, nhìn qua có vẻ cực kém chính xác vì nó đâm vào không