Mỗi dịp hàng năm, các chư quốc sẽ tổ chức nghênh đón các sứ thần lân ban sang cùng nhau trao đổi giao thảo, hơn cả chính là tổ chức thi tài tỉ thí với nhau. Nam Cung quốc cũng không ngoại lệ, là một trong tứ quốc cường mạnh nên hàng năm đứng ra chủ trì tổ chức các đại lễ giao hảo giữa các nước. Một phần là để củng cố tình ban giao giữa các bên, phần còn lại chính là nhân cơ hội này ngấm ngầm trỗ tài thi đấu với nhau để xem bên nào có tài khí thịnh vượng hơn. Các đại nhân vật tài danh vượt trội, được thiên hạ bàn luận khen ngợi cũng từ đấy mà ra.
Đại hội tứ quốc lần này sẽ được tổ chức tại Nam Cung, đến lúc đó không chỉ có sứ thần của Bắc Chu quốc mà còn có cả đoàn người của Tây Trục và Đông Hàn đến tham dự. Những ngày này, hoàng cung khắp nơi đều bận rộn chuẩn bị trang hoàng thật chu toàn. Không lâu nữa sẽ tiếp đón đoàn người ở các nước lân bang đến tham dự.
Trong lúc bọn họ đang bận rộn thì Lương Giai Mộc dạo gần đây lại vô cùng rảnh rỗi, không ai để nàng động vào bất cứ việc gì cả. Không phải là vì kính nể mà bọn họ chẳng qua là vì ganh ghét mới tìm cách cô lập, né tránh nàng. Từ sau khi trở về hoàng cung thì thái độ của tất cả bọn họ có thể nói là đại biến. Đặc biệt là các hạ nhân, cung nữ ở Loan Bảo cung, bọn họ thấy nàng như thấy tà, ở trước mặt thì xa lánh đố kị phía sau lưng thì chế nhạo khinh miệt.
"Yêu nữ đến rồi mau đi nơi khác."
"Nhìn đi...đúng là xú nữ mà, bộ dáng quá khó coi rồi. Đến làm tỳ thiếp còn không đủ tư cách huống hồ gì là vương phi."
"Ta thấy chắc chắn Trấn An Vương chỉ muốn đùa bỡn ả ta mà thôi."
"Đừng nói lớn tiếng, tránh để ả ta nghe thấy sẽ hạ yêu thuật lên người chúng ta."
"..."
Lương Giai Mộc che miệng ngáp một hơi thật dài, những lời này nàng nghe đến phát ngán rồi. Nàng không mấy để tâm những lời lẽ không tốt kia, bọn họ có miệng thì cứ việc nói, nàng không rảnh để quản. Một ngày nào đó không thể nói được nữa thì cũng không thể trách được nàng nha. Lương Giai Mộc hiện tại đang muốn đến chỗ của Ngọc Quý Phi, sau khi nàng ấy té ngã thì sức khỏe vẫn còn rất yếu.
"Mộc Nhi muội đến rồi, qua đây ngồi đi."
"Tiểu thư, tỷ cảm thấy khỏe hơn chưa?"
Lương Giai Mộc tiến đến rót nước mang đến cho nàng, tiện thể ngồi xuống bên cạnh.
"Muội yên tâm, ta cảm thấy tốt hơn rồi, sau này đừng gọi ta là tiểu thư như vậy cứ gọi thẳng nhũ danh của ta sẽ tốt hơn."
Lương Giai Mộc ánh mắt khẽ chuyển, nhẹ nắm lấy tay nàng ta.
"Tỷ có phải cũng đang chê cười muội như những người kia hay không?"
Lý Lâm Ngọc vừa nghe liền bất ngờ, xua tay giải thích.
"Tiểu Mộc muội đừng hiểu lầm, ý ta không phải như vậy. Ta chỉ là cảm thấy giữa ta mà muội tình cảm thân thiết thì..."
Lương Giai Mộc cười vui vẻ, nhìn thấy biểu tình nàng ấy lúng túng giải thích như vậy nàng liền trấn an.
"Được rồi, muội biết Ngọc tỷ là tốt nhất, tỷ làm sao giống với bọn họ nói những lời khó nghe được chứ."
Lý Lâm Ngọc nhẹ thở phào, nàng còn tưởng lời nói vô tình vừa rồi sẽ làm Tiểu Mộc hiểu lầm.
"Muội cũng thật là, tỷ thật tò mò không biết muội và Trấn An Vương quen biết nhau từ lúc nào? Kể ta nghe có được không?"
Lương Giai Mộc khẽ cười, nghe Lý Lâm Ngọc hỏi đến việc này thì thoáng nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn chính là lần...nhìn thấy hắn tắm kia. Những hình ảnh lúc đó bất giác lại một lần nữa hiện ra trong đầu nàng, hơn nữa hiện tại nhớ lại có vẻ còn sống động hơn trước. Lương Giai Mộc còn chưa nói gì thì trên gương mặt đã bắt đầu bị nhiễm đỏ, tim đập mạnh liên hồi.
"Tiểu Mộc muội đang nghĩ gì vậy?"
"Tiểu Mộc..."
"À...tỷ... gọi ta."
Lý Lâm Ngọc quan sát thấy nàng sắc điện ửng hồng, hơn nữa...
"Tiểu Mộc...mũi của muội..."
Lương Giai Mộc khó hiểu theo phản xạ sợ lên mũi của mình, ngón tay nhỏ vừa tiếp xúc đã cảm nhận được thứ gì đó ẩm nóng. Thiên ạ~ không phải chứ, nàng sao lại phụt cả máu mũi rồi. Nàng vội lấy khăn tay đặt lên mũi che giấu, thật xấu hổ chết đi được.
"Muội không sao chứ?"
"Muội...muội không sao."
Lương Giai Mộc ở trong lòng thầm mắng chính mình, cảm thấy cả người như bị bóc hỏa. Nàng cũng đâu phải là sắc nữ chính hiệu gì chứ, tại sao vừa nghĩ đến hắn thì liền thành ra như vậy. Chẳng lẽ đây lại là do tác dụng của lần ăn quá nhiều bổ dược kia sao?
Đúng lúc này A Lan cũng mang thuốc đến cho Ngọc Quý Phi, nhìn thấy Tiểu Mộc đang giữ khăn lụa trên mũi liền bước đến, tròng mắt đảo nhẹ vài cái tiếp đó lo lắng hỏi.
"Tiểu Mộc muội làm sao vậy?"
Trước thái độ quan tâm này của nàng ta, Lương Giai Mộc nhẹ đứng lên đi qua nơi khác, trong lòng theo bản năng sinh ra nghi hoặc. A Lan từ khi nào chủ động bày ra thái độ này rồi. Thật kì quái, nàng không để lộ ra nội tâm trong lòng, chậm rãi nói.
"Ta không sao, cho tiểu thư dùng thuốc đi."
"Được."
Lý Lâm Ngọc sau khi dùng thuốc xong cũng muốn nghỉ ngơi một chút nên gọi Lương Giai Mộc về phòng nghỉ ngơi sớm. Không ngờ sau khi trờ về đến phòng của chính mình thì bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ nhỏ.
"Tiểu Mộc, tỷ là A Lan đây."
Lương Giai Mộc ngồi yên ổn trên ghế, các ngón tay theo nhịp gỗ nhẹ trên mặt bàn, nét mặt lộ rõ vẻ suy sư. Sau đó giọng điệu trở nên bình thản không để lộ ra suy nghĩ trong lòng.
"Vào đi."
A Lan trên tay bưng theo một khay thức ăn nhỏ, nhẹ nhàng bước vào đặt xuống trên bàn gỗ. Thái độ niềm nở vui vẻ khác hẳn ngày thường.
"Ta có chuẩn bị một ít canh gà nóng, muội nhất định là chưa ăn gì đúng không. Mau dùng thử đi."
Lương Giai Mộc không nói gì chỉ nhìn nàng ta dò xét, A Lan như nhận thấy điều khác thường liền nhẹ giọng giải thích.
"Tiểu Mộc, ta lần này đến đây là muốn tạ tội với muội. Lúc trước là ta không đúng, muội rộng lượng đừng để tâm, về sau chúng ta là tỷ muội tốt được không?"
Lương Giai Mộc khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt thâm sâu vui vẻ gật đầu.
"Được, chỉ cần A Lan tỷ không làm khó ta thì chúng ta có thể làm tỷ muội tốt."
A Lan không ngờ nàng đồng ý dễ dàng như vậy, trên gương mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Muội đừng lo, lúc trước là do ta hồ đồ, về sau nhất định sẽ không như vậy. Muội mau dùng đi."
Nàng ta vừa nói vừa đưa chén canh nóng đến trước Lương Giai Mộc. Nàng cũng thuận theo đó cầm lấy từ từ nếm thử.
"Không bỏ thuốc vào đấy chứ?"
A Lan thoáng chút giật cả mình, ánh mắt lộ ra tia sợ sệt, miệng lắp bắp nói.
"Làm gì có chứ..."
Lương Giai Mộc cười đầy ẩn ý, nói lớn.
"Ta chỉ đùa thôi, A Lan tỷ tưởng là thật sao?"
A Lan nét mặt tái xanh, nghe nàng nói như vậy cánh tay có chút run rẩy siết chặt vào nhau ẩn dưới bàn lớn. Nàng ta cố nặng ra nụ cười gượng gạo nhằm che đi nổi bất an trong lòng.
"Muội...đừng đùa nữa mau ăn đi."
Lương Giai Mộc không nói gì, chỉ vui vẻ dùng canh nóng còn không quên thuận miệng hỏi nàng ta.
"Tỷ có muốn dùng không?"
A Lan lập tức xua tay từ chối.
"Không cần, muội tự mình dùng đi."
Sau khi xác định Lương Giai Mộc đã dùng xong thì mới hài lòng vui vẻ rời khỏi.
"Muội chịu tha lỗi cho ta như vậy thật tốt, muội không lâu nữa sẽ được Trấn An Vương nạp vào phủ, như vậy sẽ không cần ở nơi này nữa. Ta thật sự chúc mừng muội."
"Được, đa tạ."
"Ta còn có việc phải làm, muội nghỉ ngơi sớm đi."
Sau đó A Lan cũng vội vàng thu dọn các thứ trên bàn, điệu bộ gấp rút nói vài lời khách khí rồi cũng rời đi. Lương Giai Mộc không muốn bận tâm đến nàng ta nữa, vươn vai ngáp nhẹ vài cái, mệt mỏi bước đến giường đắp chăn nằm xuống.
Không đầy hai khắc sau đó, ngoài trời cũng sắp về chiều. Trong căn phòng từ lâu đã yên tĩnh không có tiếng động thì lúc này đây có tiếng cửa lớn bị