Lương Giai Mộc bị hắn đưa đến một biện viện bí mật ở phía nam ngoại thành. Khi đến nơi trời cũng đã bắt đầu ẩn tối, Bắc Đường Thiên Kỳ mang nàng đến một căn phòng lớn. Bên trong phòng, các vật dụng cần thiết được bày biện đầy đủ. Hắn đặt nàng nằm trên giường đệm thoải mái, nhẹ đưa tay vén lại tóc nàng, gương mặt hắn tràn đầy sự kiên định nhìn nàng.
"Tiểu Mộc, đợi đến khi chúng ta trở về Bắc Chu ta hứa sẽ cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn."
Thủ hạ của hắn tên gọi Tiêu Triệt đang đứng phía xa chờ đợi, hiện tại cũng lên tiếng tâu báo.
"Thái tử...về phần A Lan thì..."
"Ngươi cứ theo cách thức cũ mà xử lý, nhất định không được làm ra hành động gì quá lớn tránh để Nam Cung Dạ tìm ra được."
"Thuộc hạ đã rõ."
Bắc Đường Thiên Kỳ cũng đã từng nghĩ qua, chuyện Tiểu Mộc đột nhiên mất tích sẽ rất nhanh bị Nam Cung Dạ phát hiện ra. Hắn lúc trước đã dàn xếp hết mọi chuyện chỉ có điều không ngờ vừa rồi lại chạm trán với Trấn An Vương trên đường. Đến lúc đó Nam Cung Dạ nhất định sẽ nghi ngờ điều tra đến chỗ hắn, cũng may biệt viên này vô cùng bí mật do hắn sắp xếp bố trí từ lâu. Nơi đây chính là nơi hắn đùng để trao đổi ám tín nên vô cùng bí mật không dễ dàng thể tìm ra nơi này. Bên ngoài có vẻ như là một y xá nhỏ nhưng bên trong chính là nơi hắn thực hiện giao thương cáo mất. Điều đáng lo ở đây chính là dưới thân phận này của hắn không thể ở lại đây thường xuyên được, điều này sẽ càng khiến Nam Cung Dạ nhìn ra được sơ hở.
"Thái tử, hiện tại chúng ta nên làm gì tiếp theo."
"Ngươi cho vài người canh giữ toàn bộ nơi này không để nàng rời đi. Hơn nữa ngoài ta ra cũng không cho phép bất kì ai đến đây."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Bắc Đường Thiên Kỳ nhẹ kéo chăn đắp lên người nàng, hắn đêm nay cũng không thể ở lại đây. Lần chạm trán vừa rồi với Trấn An Vương nếu hắn còn không trở về hoàng cung thì nhắc định sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Đợi cho mọi thứ ổn thỏa, hắn hiện tại nên trở về hoàng cung sắp xếp chu toàn. Chỉ đợi vài ngày nữa sau khi đại hội tứ quốc kết thúc, hắn nhất định sẽ mang nàng rời khỏi Nam Cung quốc. Hắn không tin chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Nam Cung Dạ sẽ điều tra ra được.
"Tiểu Mộc, nàng cứ an tâm ngủ một giấc. Ngày mai ta sẽ đến thăm nàng."
Hắn cẩn thận an bày chu đáo cho nàng, hắn nhìn nàng bên môi liền nở nụ vui vẻ. Giữa hắn và nàng thật sự có duyên phận, nếu lần này hắn không đến Nam Cung quốc cũng sẽ không gặp được nàng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thì đã sinh ra yêu thích, nàng so với các nữ tử khác thì đặc biệt hơn rất nhiều. Hắn đã từng gặp qua không ít nữ nhân nhưng chỉ có nàng mới khiến hắn thật sự lay động.
Bắc Đường Thiên Kỳ nhìn nàng một chút sau đó mới đứng lên phất tay ra hiệu cho Tiêu Triệt chuẩn bị trở về cung.
"Mau đi thôi, cho người canh giữ cẩn mật, nhất định không để ai phát hiện ra nơi này."
"Vâng."
Sau khi hai người bọn họ rời đi, xung quanh có không ít thủ hạ canh giữ cẩn mật. Trong căn phòng lớn yên tĩnh bỗng có một chút động tĩnh nhỏ. Trên giường không biết từ lúc nào đã có một dáng người nhỏ nhắn ngồi yên ổn ở đó.
Lương Giai Mộc ánh mắt khẽ chuyển bình thản đứng lên, tay để sau lưng quan sát khắp xung quanh. Tiếp đó gật đầu hài lòng, nàng tháo bỏ đầu tóc hiện tại tiếp theo tự mình buộc nó lên cao thật gọn gàng. Từ trong ngực áo lấy ra một dạo y phục dạ hành nhỏ thay lên người. Nàng sao lại không nhìn ra A Lan đang giở trò chứ, nghĩ tới nghĩ lui từ chuyện lần trước cũng đoán được mấy phần người ở phía sau thao túng nàng ta không ai khác chính là thái tử Bắc Chu. Nàng hôm nay chính là tương kế tựu kế diễn một màng như chính mình bị sập bẫy, mục đích chính là mượn cơ hội lần này thuận lợi đến đây để tìm kiếm một vài thứ vô cùng quan trọng.
Lương Giai Mộc sau khi đã chuẩn bị chu đáo, y phục dạ hành bó sát vào cơ thể nhỏ nhắn linh động. Nàng che khăn lên mặt chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn linh hoạt quan sát rõ mọi thứ.
"Bắt đầu hành động thôi."
Lương Giai Mộc đã quan sát cẩn thận, nàng từ phía sau cửa sổ nhỏ bên phải đánh lạc hướng bọn họ thị vệ. Sau đó rời khỏi phòng không một ai hay biết. Nội công thâm hậu cùng thân thủ linh hoạt khiến nàng dễ dàng ẩn nấp qua được tầm nhìn của bọn họ. Nàng chọn một vị trí thích hợp, đứng trên mái nhà cao đưa mắt quan sát cách bố trí biệt viện này một lượt. Sau đó chọn ra một vài nơi có khả năng nhất từ từ đột nhập vào bên trong. Mỗi một nơi ghé qua đều hết sức thận trọng không để lại bất kì sơ hở nào khiến đám người kia bị đánh động. Nàng tìm từ gian phòng này đến gian phòng khác không bỏ sót nơi nào.
Đến lúc trời cũng sắp sáng, nàng vẫn chưa tìm ra được thứ gì đáng giá so với mục đích ban đầu. Nhất định thứ nàng cần tìm được giấu ở nơi này, theo như tin tức Nguyệt Thần phái thu được. Nơi đây từ trước đã là nơi dùng để giao dịch trao đổi bí mật của Bắc Chu quốc.
Lương Giai Mộc không muốn cứ như vậy rời đi, nếu đã bỏ công đến đây thì nàng nhất định phải thu được một chút tin tức gì có giá trị. Nhưng bước tiếp theo còn chưa tính toán sẽ làm như thế nào.
Đến đầu giờ Tỵ, Bắc Đường Thiên Kỳ sau khi đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Hắn cho người đóng giả thành chính mình túc trực ở trong biệt cung không cho phép người khác bước vào. Hắn hiện tại âm thầm xuất cung lần nữa hướng về phía nam kinh thành đi đến.
"Tham kiến Thái tử."
"Nàng đã tỉnh lại rồi sao?"
"Bẩm thái tử, bên trong không hề nghe thấy bất kì động tĩnh nào khác thường."
Bắc Đường Thiên Kỳ nghe thấy phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, theo lí mà nói hiện tại nàng cũng đã tỉnh lại rồi nhưng tại sao lại không phát ra chút động tĩnh nào. Theo như thông thường sau khi tỉnh lại nàng nhất định sẽ sinh ra phản ứng rất lớn. Nếu nói không nghe thấy âm thanh gì thì chẳng lẽ nào bên trong không có người...
Hắn vội vàng tung cửa bước thẳng vào bên trong, còn tưởng người đã chạy thoát nhưng khi nhìn đến hình ảnh trước mắt từ an tâm hơn rất nhiều. Lương Giai Mộc vẫn nằm yên trên giường đệm ngủ say, hơi thở đều đặn bình ổn. Bắc Đường Thiên Kỳ không ngờ nàng vẫn