Nam Cung Dạ ở trong phủ chưa lâu đã cảm thấy nhớ nhung không thôi, do công vụ gần đây tương đối bận rộn nên hắn không có nhiều thì giờ đến tìm nàng. Trong đầu thường hay nhớ đến chuyện ngày hôm đó nàng đã chủ động bày tỏ với hắn thì trong lòng vui vẻ như hoa mai nở rộ.
Đây cũng là lí do mà Tần Luân hay bắt gặp chủ tử nhà hắn thường xuyên ngồi cười một mình, lúc đọc sách, lúc dùng bữa kể cả lúc không có việc gì thì vương gia cũng đột nhiên cười lớn tiếng. Việc này dọa cho hắn sợ mấy ngày qua, ý nghĩ vương gia nhà mình bị trúng tà càng lúc càng chân thật hơn.
Nhưng hiện tại tình hình đã khác hẳn rồi, nổi ám ảnh của Tần Luân tiếp tục lập lại một lần nữa. Hắn không biết phải than khổ với ai đây khi tiểu tổ tông của hắn lại một nữa chơi trò mất tích. Hại hắn phải gánh chịu trách nhiệm tìm kiếm nàng, còn phải đứng trước gương mặt như băng sương ngàn năm của Trấn An Vương lúc này.
"Tìm tới đâu rồi?"
"Bẩm vương gia, thuộc hạ đã cho người chặn trước cửa thành, lùng sục khắp nơi không để bỏ sót bất kì nơi nào. Hiện tại đã xác định được vương phi không còn ở trong cung."
Nam Cung Dạ đứng quay lưng lại phía Tần Luân, dung mạo xuất chúng lúc này mang theo vài phần lãnh khí, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong thái lúc này của hắn phản phất sự nguy hiểm khiến bất kì ai đối diện phải ớn lạnh mấy hồi, không dám nhìn thẳng.
"Đã điều tra được tin tức gì rồi?"
"Thuộc hạ đã tra hỏi toàn bộ người trong Loan Bảo cung, tìm ra một người khả nghi nên đã bắt nàng ta về đây."
"Giải vào đây đi."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Một khắc sâu Tần Luân áp giải một người đến, người này không ai khác chính là A Lan. Nàng ta ánh mắt hoảng loạn run rẩy, hai tay bị trốn chặt, khom người đi theo sau Tần Luân.
"Bẩm vương gia, đã đưa người đến. Trước ngày vương phi mất tích có tỳ nữ nhìn thấy A Lan đến phòng của vương phi."
Nam Cung Dạ quay người nhìn thẳng vào người đang quỳ phía dưới, A Lan vừa chạm phải ánh mắt đáng sợ kia thì hoảng sợ tái xanh cả mặt, cổ họng ú ớ khóc không thành tiếng.
"Nàng ta đã khai ra những gì?"
"Vương Gia, là thuộc hạ đã đến chậm một bước. Nàng ta bị người khác dụng thuốc, cổ họng bị hủy hoại không thể nói được gì."
Nam Cung Dạ mày kiếm nhíu chặt, chuyện nàng đột ngột mất tích nhất định phía sau có người giở trò. A Lan này nhất định có liên quan không nhỏ. Hắn lạnh giọng nói, trong lời nói không có bất kì cảm xúc gì.
"Vô vụng như vậy chi bằng giết đi."
A Lan nghe xong đến quỳ cũng không đủ sức, cả người bị đổ ngã trên sàn từ từ bò đến chỗ của Nam Cung Dạ như muốn cầu xin. Cổ họng lúc này chỉ có thể ú ớ không nói được lời nào. Nàng ta không ngờ kết cục của bản thân lại rơi vào bước đường cùng này, còn tưởng sẽ đi theo thái tử hưởng phúc phần không ngờ chính mình đến cuối cùng là bị lợi dụng, còn bị hại trở thành một người câm. Hiện tại chỉ còn biết khóc lóc cầu xin Trấn An Vương tha mạng.
Nam Cung Dạ thấy nàng ta đã rơi vào đường cùng thì nhất định sẽ chọn cách thành thật khai báo. Hắn đứng phía trên cao, nghiêm giọng nói.
"Bổn vương sẽ cho ngươi một con đường sống, ngươi biết viết chữ chứ?"
A Lan từ nhỏ đã vào Lý Gia làm nha hoàn, gia cảnh vốn đã nghèo khổ hơn nữa phận nữ nhi cũng không được học nhiều. Nhưng sau khi đi theo đại tiểu thư Lý Lâm Ngọc đến nay, thường xuyên thấy tiểu thư luyện chữ đọc sách. Cho nên chính mình nhờ vậy cũng biết được vài chữ. Lúc này không ngờ còn có thể mang ra sử dụng. Nàng ta dù không biết tiếp theo sẽ phải làm gì, chỉ biết hướng về phía Trấn An Vương gật đầu liên tục.
"Tần Luân, mang giấy bút đến đây."
Tần Luân hiểu ý lập tức mang giấy bút đến trước mặt nàng ta, không quên thúc giục.
"Ngươi biết điều thì nên viết ra hết mọi chuyện."
A Lan vừa khóc, tay vừa run run cầm lấy bút mực khó khăn viết ra những chữ vô cùng khó nhìn. Sau khi nàng ta viết xong, Tần Luân cầm lấy tờ giấy mỏng trên tay cung kính đưa về phía Nam Cung Dạ.
Không ngoài phạm vi hắn suy đoán, A Lan này thật sự đã bị Bắc Đường Thiên Kỳ mua chuộc. Nam Cung Dạ bóp chặt mảnh giấy trong lòng bàn tay biến nó thành tro bụi, nhớ lại ngày đó gặp xe ngựa của Bắc Đường Thiên Kỳ ngoài cung thì nhất định nàng đang bị hắn ta đưa đi. Trong lòng khó chịu vô cùng, tự thấy bản mình quá sơ xuất không phát hiện sớm hơn. Hiện tại nếu đã xác định được người ra tay thì lúc này đều quan trọng nhất chính là tìm ra nơi giam giữ nàng.
"Ngươi áp giải nàng ta vào đại lao chờ ta xử lý, còn nữa lập tức đều động người theo hướng nam kinh thành tìm kiếm, nhất định phải chú ý cho ám vệ theo dõi mọi hành tung của Bắc Đường Thiên Kỳ."
"Thuộc hạ đã rõ."
"Có động tĩnh gì thì lập tức bẩm báo. Bổn vương muốn tự mình đến điều tra."
Nam Cung Dạ biết với võ công của nàng thì khó có người ra tay động thủ được. Chỉ sợ tên Bắc Đường Thiên Kỳ gian trá kia sẽ làm ra những chuyện hạ lưu bỉ ổi, dùng mọi biện pháp giam cầm để ép buộc nàng. Mộc Nhi của hắn thông minh hơn người, mong là nàng nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
"Mộc Nhi, nàng yên tâm đợi ta đến cứu nàng."
...
Lương Giai Mộc trong hai ngày ngay đêm nào nàng cũng đột nhập khắp các gian phòng nơi đây. Điều làm nàng phiền muộn nhất chính là cho dù đã lục tung khắp mọi thứ cũng không tìm thấy một chút thứ gì nàng cần. Hôm nay chính là ngày thứ ba ở lại nơi này, trong đầu đang phân vân không biết nên làm cách gì. Nàng không tin các tin tức mà Nguyệt Thần phái thu về không chính xác. Nhưng tại sao vẫn chưa tìm thấy, trời hiện tại cũng đã sắp tối, nơi cần tìm cũng đã tìm đủ thì có hay không nên từ bỏ.
Bắc Đường Thiên Kỳ hai ngày này cũng không có đến đây lần nào nữa, thay vào đó hắn tăng cường thủ hạ trấn giữ khắp nơi tại lối ra. Điều này làm cho nàng sẽ phải tốn nhiều công sức hơn khi bỏ trốn khỏi nơi đây. Lương Giai Mộc ngồi buồn chán trong phòng, thỉnh thoảng sẽ có người mang thức ăn cùng điểm tâm đến cho nàng, vừa nghĩ thì người đã đến rồi.
"Tiểu thư, mời người dùng điểm tâm tối."
"Được ngươi để đó đi."
Người trước mặt nàng thoạt nhìn là