Bảo Bảo chỉ tay về phía trước, sau đó liền nắm lấy tay nàng kéo về hướng đó.
Theo hướng chỉ tay của Tiểu Bảo, đến dưới tàn liễu nhỏ quả nhiên nhìn thấy thân ảnh một nam nhân đang đứng quay lưng về phía nàng.
Người này một tay chống vào thân cây, tay còn lại nâng lên bình rượu không ngừng uống cạn.
Lương Giai Mộc từ phía sau nhìn đến, không nhìn thấy được diện mạo của người kia.
Nàng chỉ mơ hồ cảm thấy thân ảnh này vô cùng quen thuộc.
"Thúc Thúc..."
Sau tiếng gọi của Bảo Bảo, người kia cũng vì thế mà xoay người lại.
Lương Giai Mộc vừa nhìn đến, tim đập mạnh một nhịp, hai chân bước lùi về sau vài bước.
Nàng có mơ cũng không ngờ, tại Đông Vũ quốc xa xôi này có thể gặp lại chàng ấy.
Bảo Bảo bỏ tay nàng ra, chân nhỏ gấp gáp chạy đến bên cạnh Nam Cung Dạ, sau đó bắt lấy một bên y phục hắn kéo kéo.
"Thúc Thúc, tặng thúc thứ này."
Nam Cung Dạ quay người lại, đầu tiên là nhìn thấy Bảo Bảo ở dưới chân mình.
Tiểu hài tử này ngước mặt nhìn hắn, đưa chiếc chong chóng giấy trên tay về phía trước.
"Vẫn chưa rời đi sao?"
"Bảo Bảo muốn từ biệt thúc thúc, Bảo Bảo phải cùng mẫu thân đi rồi."
Tiểu Bảo vừa nói vừa chỉ tay về phía Lương Giai Mộc đang đứng chôn chân một chỗ.
Vừa hay nàng cũng chạm phải ánh mắt của Nam Cung Dạ, nàng và hắn không ngừng nhìn về phía đối phương, cứ như thế không nói lời nào.
Đến khi Lương Giai Mộc kịp hoàng hồn, ý thức được cái gì đó liền bước lùi về phía sau né ánh mắt sang hướng khác.
Nàng sợ rằng Nam Cung Dạ sẽ nhận ra mình.
"Hụ...hụ, Bảo Bảo qua đây.
Chúng ta mau đi thôi."
Bảo Bảo sợ mẫu thân lại giận nên đưa chong chóng giấy vào tay Nam Cung Dạ, sau đó cũng nghe lời chạy đến phía nàng.
Lương Giai Mộc không kiềm được xúc động trong lòng, nàng gấp gáp nắm lấy tay Tiểu Bảo quay người rời đi.
Mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề, trong lòng nàng mọi cảm xúc lúc này đều trở nên hỗn độn.
Trái tim từ chút một mà cảm thấy đau đớn, hồi tưởng lại chuyện của quá khứ.
Nàng và hắn đã 4 năm rồi chưa gặp lại, hôm nay gặp nhau chắc hẳn là do ông trời sắp xếp.
Lần này có thể sẽ là lần cuối cùng nàng và hắn gặp nhau.
"Lương Giai Mộc, là nàng sao..."
Tiếng gọi kia phát ra phía sau lưng nàng, đã lâu rồi chưa có ai gọi cái tên này của nàng.
Lương Giai Mộc cả kinh, nàng trong tích tắc đứng khựng lại.
Nhưng rất nhanh liền tiếp tục bước đi, hắn thật sự...nhận ra nàng sao?
Nam Cung Dạ nhận thấy được vừa rồi nàng rõ ràng có một chút bất thường.
Hắn khi nãy vừa nhìn đã nhận ra nàng, tuy nàng có dùng khăn che mặt nhưng hắn quả quyết không nhìn sai.
Nội tâm hắn lúc này như treo trên đầu ngọn sóng, hắn không tin người phía trước không phải là nàng.
Hắn trong bốn năm qua không biết đã tìm bao nhiêu nơi, cuối cùng cũng đã tìm được nàng rồi.
"Mộc Nhi..."
Lương Giai Mộc còn chưa đi được mấy bước thì nơi cổ tay đã bị một người từ phía sau giữ chặt.
Nàng vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt của Nam Cung Dạ.
Nàng lúc này thật sự cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹn.
Nàng dời đi tầm mắt kéo mạnh tay về, giữ cho giọng nói trở nên bình thường không dao động.
"Vị đại ca này, huynh nhìn nhầm người rồi."
"Không thể nào, ta nhất định không nhìn nhầm.
Nàng chính là Mộc Nhi của ta, Mộc Nhi, ta..."
Lương Giai Mộc khó khăn quay người sang một hướng né tránhhắn, nhanh chóng cắt ngang lời nói kia.
"Vị đại ca này...thật sự đã nhận lầm người rồi.
Tiểu nữ tên gọi Trường Mộc cùng với Mộc Nhi kia không phải.
Chúng ta đây là lần đầu tiên gặp nhau."
Trước lời nói lạnh lùng, giữ lễ này của nàng.
Nam Cung Dạ cảm thấy người ở trước mặt như thể hoàn toàn là một người khác.
Nàng như vậy là đang cố tình né tránh hắn hay hắn thật sự uống say đến nỗi hồ đồ nhận nhầm người.
"Nàng..."
Đúng lúc này, bên sông chợt nổi lên một cơn gió lớn làm mạn che mặt của Lương Giai Mộc bị gió thổi bay lên phút chốc để lộ ra gương mặt.
Tất nhiên Nam Cung Dạ cũng nhìn thấy, hắn vui đến kích động ôm chặt lấy nàng trong ngực.
"Mộc Nhi, đúng là nàng rồi.
Ta tìm nàng rất lâu, rất lâu mới có thể gặp được."
"Ta..."
Lương Giai Mộc không nói nên lời, nàng ngây người không biết nên làm gì.
Đối với cái ôm này của hắn, mọi hồi ức ở quá khứ một lần nữa xuất hiện trong đầu.
Nàng đối với hắn cơ hồ không hề bài xích mà ngược lại còn có phần nhớ nhung không thôi.
Trong lòng đã định, nàng và hắn không có duyên với nhau.
Từ bốn năm trước đã kết thúc rồi, nếu đã vậy thì không nên kéo dài thêm nữa.
Nàng đẩy tay thoát khỏi ngực hắn, ôm lấy Tiểu Bảo, bối rối muốn rời đi.
"Chớ phi lễ, ta không phải người mà huynh nói tới."
"Nàng nói dối."
Hắn mạnh mẽ giữ lấy hai vai nàng, để nàng đối diện với hắn.
Nàng rõ ràng là Lương Giai Mộc lại muốn chối bỏ.
Hắn lúc này mới ý thức được cái gì đó, nhìn sang Tiểu Bảo.
Vừa rồi Tiểu Bảo gọi nàng là mẫu thân...chẳng lẽ nào...!
"Bảo Bảo đây là hài nhi của..."
Lương Giai Mộc nhìn thái độ này của hắn, nàng sợ hắn phát hiện ra nên nhanh chóng né người phủ nhận.
"Ta thật sự chưa từng gặp qua huynh, hơn nữa ta...ta nhiều năm trước đã lập gia thấp, là nữ nhân đã có trượng phu, thỉnh...tự trọng."
Nam Cung Dạ nhất quyết không tin, hắn không thể nào nhận lầm người được.
"Nàng đừng lừa ta, rõ ràng chính là nàng."
Lương Giai Mộc kiên quyết không để hắn tiếp tục nhìn ra sơ hở gì.
Đúng lúc này, từ phía trước nàng nhìn thấy Ngô Vân.
Hắn vẫn còn đang nhìn xung quanh tìm kiếm.
Nàng cố ý chỉ tay về phía Ngô Vân, nói rõ.
"Phu quân của ta đã đến, ta...ta phải đi đây."
Lương Giai Mộc giả vờ vẫy tay về phía Ngô Vân, định mượn hắn là cái cớ để nhanh chân rời khỏi.
Không ngờ đã để hắn ta nhìn thấy, tên Ngô Vân này cũng thật quá nhiệt tình đi, nàng còn chưa kịp rời khỏi thì hắn đã nhanh như gió chạy tới đây.
"Cô n..ư..ơ..."
"Phu quân"
"Hả...???"
Ngô Vân ngơ ngác nhìn nàng, hắn không phải đang nghe lầm đấy chứ.
Nàng tại sao gọi hắn như vậy?
"Đây..."
Lương Giai Mộc không để hắn nói gì, nàng thầm cầu mong tên này có thể nhạy bén một chút mà biết phối hợp với nàng.
Nàng trực tiếp bế Tiểu Bảo bỏ qua tay hắn, sau đó bất đắc dĩ mà choàng tay qua một bên cánh tay hắn nhìn hắn cười vui vẻ.
Ở trước mặt Nam Cung Dạ giả vờ tạo ra khung cảnh gia đình ba người vui vẻ như thật.
"Đã tìm được Bảo Bảo rồi.
Phu...phu quân, chúng ta cùng về nhà thôi."
"À...à...Chúng ta về thôi."
Lương Giai Mộc