Nam Cung Dạ một mình ngồi dưới gốc liễu bên hồ, đêm đã về khuya không còn một bóng người.
Hiện tại chỉ còn lại ánh sáng từ đèn giấy đỏ treo xung quanh, phản chiếu thứ ánh sáng mông lung chiếu rọi xuống mặt sông yên tĩnh.
Không gian về đêm càng trở nên lạnh lẽo, từng đợt gió mang theo hơi ẩm hướng từ mặt sông thổi đến lạnh buốt da thịt.
Nam Cung Dạ trên tay giữ bình rượu sứ, hắn ngồi tựa lưng vào gốc cây, một ngụm rồi lại một ngụm hết đến cạn cả rượu trong bình.
Hắn nhận thấy cơ thể không còn nhiều sức lực như trước nữa.
Từng cơn đau ở phía bụng không ngừng truyền tới, đầu cũng bất đầu quay cuồng.
Tầm mắt trở nên mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Trước khi hắn ngất đi còn cảm nhận được bước chân của một người nào đó truyền tới, ngày một gần hắn.
Người này chậm rãi đi về phía hắn, sau đó đặt tay lên trán hắn thâm dò.
"Cung Dạ..."
Nam Cung Dạ trong mộng còn nghe được tiếng ai đang không ngừng gọi hắn.
...!
Trong một gian phòng nhỏ, Nam Cung Dạ nằm yên ổn trên giường gỗ, chăn bông phủ kín cả thân.
Hắn đã ngất đi được một lúc rồi, sắc diện trở nên nhợt nhạt hơn rất nhiều.
Hiện tại bên cạnh Nam Cung Dạ, một thân ảnh nhỏ nhắn ngồi bên giường.
Nàng nhanh nhẹn dùng khăn lụa nhúng trong nước ấm cẩn thận đấp lên trán hắn.
"Cô nương cứ dựa theo đơn thuộc này của lão phu cho vị đây dùng vài hôm, bệnh tình sẽ cải thiện hơn trước."
"Đa tạ đại phu, về phần người này khi nào mới có thể tỉnh lại?"
"Cô nương không cần lo lắng, vị công tử này không lâu sẽ tỉnh lại.
Đây là vì trong thời gian dài không dùng bữa đầy đủ, cộng với dùng rượu quá mức dẫn đến dạ dày không tốt.
Cơ thể cũng vì mệt mỏi mà trở nên suy nhược.
Về sau tịnh dưỡng tốt hơn là được."
"Được, ta hiểu rồi.
Ta tiễn đại phu ra cửa."
Một khắc sâu cửa phòng lại một lần nữa hé mở, Lương Giai Mộc trên tay cầm theo đơn thuốc.
Nàng nhìn sơ qua một chút liền cất giữ vào trong tay áo, lúc này cũng đã quá muộn nên định sáng mai sẽ cầm theo nó đến y quán lấy thuốc.
Nàng tiến lại bên giường, nhìn hắn một lúc rồi nhẹ thở dài một hơi.
Lương Giai Mộc trong lòng không ngừng suy nghĩ sau đó mới thầm trách hắn.
Nếu hôm nay nàng không quay lại thì hắn thật sự sẽ nằm tại đó cả đêm.
Trên người nồng nặc mùi rượu, hắn tưởng thể trạng mình tốt lắm sao.
Không biết đã uống vào người bao nhiêu rượu rồi, nhìn bộ dạng chật vật của hắn lúc này nàng thật sự rất đau lòng.
Lương Giai Mộc dùng khăn nhẹ nhàng lau trên gương mặt gầy gò kia.
Trên người hắn vận tử y thô sơ đơn bạc.
Hắn hiện tại gầy đi rất nhiều, gương mặt nhiễm phong sương cũng trở nên thuần thục hơn trước.
Nhìn hắn như thế sẽ không ai nghĩ hắn là Trấn An Vương uy phong, băng lãnh của Nam Cung quốc.
Đúng thật bốn năm không gặp, hắn và nàng đều đã thay đổi rất nhiều.
Ngày Nguyệt Thần phái bị diệt môn, nàng may mắn đã thoát khỏi biển lửa.
Chỉ là tính mạng của nàng là do Tạ hộ sứ đánh đổi mà có được.
Nàng sau khi thoát chết cũng rời khỏi Nam Cung quốc, trở về Đông Vũ.
Nàng còn nhớ rất rõ những chuyện mà bản thân đã trải qua trong bốn năm qua.
Nàng lúc đó chọn cách uống rượu đến say khướt để quên đi tổn thương trong lòng.
Những ngày tháng đó thật sự sống không dễ dàng gì, chuyện nàng không ngờ nhất chính là bản thân lại mang thai.
Chung quy cũng là do ông trời an bày, từ khi có Tiểu Bảo thì nàng đã vui vẻ hơn trước.
Trong lòng cũng không cảm thấy trống trải cùng cô đơn nữa.
"Mộc Nhi, Mộc Nhi...đừng rời đi có được không?"
Nam Cung Dạ trong cơn mơ bắt lấy tay nàng giữ thật chặt, hắn không ngừng gọi tên nàng.
Giọng nói thê lương cùng đau khổ, từng chút một chìm trong đau khổ mà mất đi bình tĩnh.
Hắn đang gặp ác mộng, cơn ác mộng này đã đeo bám hắn suốt bốn năm qua.
"Cung Dạ, chàng làm sao vậy?"
"Mộc Nhi, Mộc Nhi..." Hắn không ngừng gọi tên nàng.
Lương Giai Mộc lo lắng đưa tay áp lên trán hắn, quả nhiên hắn lại phát sốt rồi, nhiệt khí còn nóng đến như vậy.
Trời còn chưa sáng, nàng phải làm sao đây.
"Chàng cố chịu một chút, trời sắp sáng rồi.
Ta sẽ đi nấu thuốc cho chàng."
"Mộc Nhi đừng đi...đừng bỏ đi..."
Lương Giai Mộc thấy hắn không ngừng lên cơn sốt đến mê man, nàng không kiềm lòng được mà nắm lấy tay hắn trấn an.1
"Được, được...ta không đi, không đi nữa."
"..."
...!
Nàng chăm sóc hắn cả đêm, đến khi trời vừa sáng liền chạy đến y quán bốc thuốc.
Sau đó mới trở về cẩn thận nấu lên mau chóng đem cho hắn dùng.
"Mẫu thân, mẫu thân...thúc thúc bị bệnh rồi?"
"Đúng vậy."
"Thúc Thúc đang uống thuốc sao?"
"Ừm."
Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn mẫu thân đang đút thuốc cho thúc thúc, giống hệt lúc mình bị bệnh.
"Mẫu thân cũng yêu thương thúc thúc giống như yêu thương Bảo Bảo vậy."
Lương Giai Mộc giật mình ngừng lại động tác, tiểu hài tử này chỉ mới 3 tuổi đã hiểu nhiều như vậy sao? Nó đã nhìn ra được gì mà nói như vậy, làm nàng vì vậy cũng trở nên lúng túng.
"Suỵt...con nói nhỏ thôi, ngoan ngồi yên đừng nói nhiều nữa.
Một chút nữa ta đưa con đi ăn kẹo hồ lô có được không?"
Tiểu Bảo nghe đến kẹo liền ngoan ngoãn gật đầu ngồi một bên cực kỳ im lặng, lắm lúc lại len lén đưa mắt to tròn nhìn về phía nàng và Nam Cung Dạ.
Không biết Tiểu Bảo đang nghĩ gì mà che miệng cười xinh xắn.
Nàng đúng là hết cách với tiểu bảo bối tinh quái này rồi.
...!
Lương Giai Mộc hai ngày liền ở bên cạnh chăm sóc hắn, nhìn sắc diện của Nam Cung Dạ đã tốt lên rất nhiều.
Dự rằng sáng mai sẽ có thể tỉnh lại rồi, xem ra đêm nay là ngày cuối cùng nàng lưu lại đây cùng hắn.
Nàng vài ngày trước đã đặt một gian phòng cùng Tiểu Bảo ở