- Đã để Đông Phương công tử chê cười, mời vào.
Cữu rất hứng thú xem khúc nhạc dạo của hai vị cung nữ, nghe Thiên Hi nói xong, không lên tiếng mà cười híp mắt đi vào.
Gian phòng bố trí rất thanh nhã, đồ vật không nhiều lắm, nhưng vừa đủ đẹp. Thiên Hi mời Đông Phương Cữu ngồi ở bên ngoài, chờ dâng trà lên, khiêm nhượng qua lại rồi ngồi bên cạnh bồi tiếp, cũng không nói nhiều.
Cữu tìm kiếm gì đó trong ngực, đưa đến trước mặt Thiên Hi, hỏi một cách rất có nghi thức:
- Công chúa có biết, đây là vật gì?
Rõ ràng chính là cái còi hình chim ngày hôm trước nhìn thấy trên phố.
Thiên Hi ngẩn người, cung nữ bên cạnh "xì" bật cười.
- Linh Nhi! Không có quy củ.
Cung nữ gọi là Linh Nhi le lưỡi một cái, vẫn còn cười.
- Tỷ tỷ này biết à?
Cữu xoay mặt qua, nhìn Linh Nhi hỏi.
Linh Nhi thấy thái độ hắn ôn hòa thì không sợ nữa, nhanh nhẹn trả lời:
- Đây là cái còi đấy! Vì sao ngay cả cái này công tử cũng không biết, ở Sở quốc chúng ta, nó là món đồ chơi mà đứa nhỏ nhà nào cũng có.
- Ồ? Cái còi? Vậy làm sao thổi nó lên đây?
Lúc Linh Nhi chuẩn bị tiến lên làm mẫu, bỗng nhiên nhớ tới Vu công công còn ở bên cạnh, liền nhìn sang Công chúa Thiên Hi.
Thiên Hi do dự, cũng giãn lông mày.
- Dạy cho ta đi? Được không? - Cữu đổi thành nụ cười nịnh hót, thái độ rất khiêm nhường cung kính.
- Đông Phương công tử đừng chê cười là được, Linh Nhi.
Thiên Hi nghiêng đầu ra hiệu, Linh Nhi tiếp nhận cái còi, ngậm phần đuôi chim vào trong miệng, thổi "phù phù" thành một đoạn nhạc ngắn.
Cữu rất hứng thú, liên tục khen thú vị.
Linh Nhi đắc ý, nghiêng đầu nói:
- Nếu đổ nước vào là có thể thổi ra thủy âm, lúc đó nghe mới hay cơ.
Cữu vội bưng tách trà trước mặt mình lên, mở nắp đậy, thổi qua loa mấy cái, đưa qua:
- Đây, nước. Tỷ tỷ tiếp tục thổi cho ta nghe.
Thiên Hi nhìn hành động của Cữu, không khỏi mỉm cười. Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ.
Quả nhiên, có âm điệu rung rung truyền ra, tựa như thanh tuyền trạc thạch (nước suối trong veo chảy qua kẽ đá), hiển nhiên nghe rất vui tai.
- Con gái nước Sở quả nhiên thông hiểu âm luật, ngay cả cái còi nhỏ này cũng có thể thổi ra giai điệu thú vị như vậy, hôm nay xem như ta đã được chứng kiến. Thảo nào tiếng đàn trên đài cao trước cung điện nghe động lòng người làm sao.
Ánh mắt Đông Phương Cữu lóe sáng. Thiên Hi cười không nói.
Linh Nhi lau sạch cái còi, đưa lại:
- Công tử cũng thử một lần chứ?
Cữu cầm lấy, học điệu bộ ngậm vào miệng, nghiêng đầu, cẩn thận thổi hai cái, đi kèm khí thanh* cũng có tiếng còi truyền đến. Con ngươi đẹp đẽ xoay chuyển trái phải, tự mình nở nụ cười.
(*) khí thanh: thổi không ra tiếng, chỉ ra hơi
Thiên Hi nhìn vẻ mặt anh khí nghịch ngợm của hắn, cảm giác xa lạ tự nhiên tan mất, trong lòng nảy sinh thiện ý ấm áp.
Vu công công ước chừng thời gian, nhắc nhở:
- Thế tử gia, Thất công chúa, nên trở về. Thái hậu nương nương vẫn đang đợi ở tiền điện.
Cữu xoay người nhìn Thiên Hi, gật đầu nói:
- Cũng được.
Thiên Hi đi cùng hắn. Vừa ra cửa, Cữu quay đầu nhìn Linh Nhi nói:
- Rảnh rỗi tỷ tỷ dạy ta tiểu khúc kia được không?
- Được, nếu công tử thích, Linh Nhi đương nhiên cao hứng.
Nghe được lời này, Đông Phương Cữu mới thỏa mãn rời đi.
Đêm đến.
Bên trong dịch quán. Huynh đệ Đông Phương một giường một tháp phân nhau nằm. Thay phiên nhau kể chuyện lý thú ban ngày.
So với Đông Phương Cữu chỉ có một cái còi, vẫn là Thái tử Triết để ý hơn.
- Vương huynh, vậy cuối cùng Ngũ công chúa được ai mang đi?
- Tây Viêm Tam hoàng tử.
- Võ công của hắn mạnh nhất hả? Ta không tin, hắn có thể địch nổi công lực của Vương huynh?
- Cữu nhi nghịch ngợm. Ta lý nào lại lên đài tranh hôn?
- Vì sao Vương huynh không đi? Chê Ngũ công chúa chưa đủ tuyệt sắc?
- Cữu nhi, tiếp tục nói bậy vi huynh sẽ đánh ngươi.
- Ha ha, đừng nói là Vương huynh vẫn thích vị thiên kim nào đó của nhà vương công quý tộc nước Đông Khởi chúng ta nha?
Một cái gối bay đến, Đông Phương Cữu nhanh nhẹn chụp lại, cười "hì hì". Dù không phải anh em ruột thịt, nhưng hai huynh đệ này cũng là tình như thủ túc.
- Cữu nhi, trong lòng đệ chỉ nghĩ đến giai nhân tuyệt sắc thôi sao?
- Hả? Ý Vương huynh là gì?
- Đệ có từng nghĩ qua, Đông Khởi chúng ta, sẽ có một ngày có thể nhất thống thiên hạ?
Đông Phương Cữu nhất thời im lặng. Thái tử Triết cũng không nói tiếp. Giống như là, đang đợi gì đó.
- Nếu huynh không ngã Thanh Vân chí, đệ cũng nguyện da ngựa bọc thây.
(Câu này ý là nếu thái tử Triết muốn bành trướng, thì Cữu nhi sẵn sàng chiến đấu hết mình, kể cả có thể chết trên chiến trường).
- Cữu nhi!
Nghe câu nói còn mang giọng điệu non nớt thốt ra từ miệng đệ đệ, Thái tử Triết nhất thời kích động, xoay người ngồi dậy. Trong bóng tối, đôi mắt chiếu sáng lấp lánh.
- Vương huynh, huynh thật sự muốn mưu đồ bá nghiệp sao? Dựa vào quốc lực của Đông Khởi hiện nay, có thể bảo đảm cho huynh mấy đời vinh hoa.
- Đông Phương gia chúng ta đời đời làm vua, nếu chỉ tham luyến vinh hoa thì sao có thể cường thịnh như hôm nay? Ta đã là con cháu của Đông Phương, há có thể yên ổn ngồi mát ăn bát vàng?
Đông Phương Cữu cũng thong thả ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo:
- Vương huynh cảm thấy, làm anh hùng, chuyện gì quan trọng nhất?
- Tung hoành sa trường, mở rộng biên giới!
Nhẹ lắc đầu.
- Vậy Cữu nghĩ, chuyện gì quan trọng nhất?
- Trung thành.
Thái tử Triết kinh hoảng.
- Cữu nhi, đệ không cần...
- Hoàng bá và phụ vương là huynh đệ cùng một mẹ, lúc trẻ gắn bó với nhau giống như chúng ta. Mấy năm qua sóng vai dốc hết tâm huyết cho Đông Khởi chúng ta, về già lại nghi kỵ lẫn nhau, nếu không phải niệm tình huyết mạch nhà Đông Phương, chỉ sợ cha con đệ đã dùi cắm trên đất Đông Khởi rồi.
Đông Phương Triết nhíu mày, hắn biết rõ, Cữu nói chính là sự thật.
Từ khi Vương Thế tử ra đời, Đông Phương Bình không chỉ thu hồi quân quyền của Đông Phương Thái, còn gắn thêm mấy chức vị vô nghĩa. Lúc đó Tề Vương chiến công hiển hách nhìn như được phong hầu lập tước, thực chất đã bị mất thực quyền.
Cũng may được Thái tử Triết khoan hồng sáng suốt, lại cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng thâm hậu, Cữu mới vơi bớt uất ức trong lòng.
- Vương huynh không cần khó xử. Vì Đông Khởi, vì Vương huynh nói sau này nhất thống thiên hạ, Cữu chấp nhận máu chảy đầu rơi. Chỉ là nếu thật sự có một ngày kia, Vương huynh hãy nhớ kỹ tâm ý của Cữu ngày hôm nay, vậy là được rồi.
Đêm, quay về tĩnh lặng. Thái tử Triết nhìn đệ đệ yên ổn ngủ trong bóng tối, trong lòng trằn trọc.
Ngày hôm sau.
Trên bãi cỏ của hậu cung Sở Hoàng, vài cái xích đu đã được xây dựng từ lâu. Khung gỗ đen dài được điêu khắc họa tiết mây bay lưu chuyển, cả khung gỗ được dựng theo hình chữ khẩu (口) lớn, cảnh vật sáng sủa làm người ta hài lòng, hai thanh trụ cao hơn ba trượng như chạm tới mây. Dây mây mềm mại đã được bào mòn cọ sát qua trăm năm, lại thêm dây thừng làm từ sợi tơ tốt nhất, treo từ khung trên thả xuống, đầu dây xuyên qua tấm gỗ đàn dày được chạm khắc hoa văn. Trên khung được trang trí đủ loại hoa tươi, màu sắc rực rỡ. Đúng là món đồ chơi sang trọng của giới quý tộc.
Xung quanh xích đu, Sở Uy sai người dựng lều dài che nắng, bày bố rượu ngon sơn hào hải vị. Bếp than nhỏ bên cạnh các lều truyền đến hương thơm nồng đậm của bánh tét. Cung nữ thái giám qua lại tới lui, vội vã chuẩn bị yến tiệc.
Từ giữa giờ Thìn đã có khách quý của mỗi nước nối đuôi nhau đi tới. Chờ sau khi huynh đệ nhà Đông Phương đến, trong sân, khách khứa đã đông đúc.
Trước tiên chào hỏi Sở Hoàng, còn chưa kịp xoay người, Thái tử Bắc Đô Khảm của Bắc Thần quốc cười lớn bước lại đây:
- Hôm nay Đông Phương hiền đệ đến muộn!
Thái tử Triết mở quạt giấy, nhẹ phủ lên vạt áo trước ngực, khẽ khom người cười nói:
- Sở đô phố lớn ngõ nhỏ dòng người qua lại không dứt, xe di chuyển chậm nên muộn một chút. Không như Bắc Đô huynh, chỗ nào náo nhiệt nhất đều không thể thiếu Thái tử Bắc Thần tôn giá.
- Ha ha ha! - Bắc Đô Khảm nhếch miệng cười lớn:
- Chuyến này đến đây vốn là muốn xem náo nhiệt, Đông Cung* của ta dù không nhiều giai nhân, nhưng cũng là chín phi mười hai tần, diện mạo mỗi người đều rất tốt. Có thêm nữ nhân này sẽ bị trói chặt, nếu không, ta nhất định sẽ cưới Công chúa kiều mị từ Sở cung đem về, sao có thể đứng xem náo nhiệt nhìn người khác đắc ý chứ!
(*) Đông Cung là cung dành cho Thái tử
Đông Phương Cữu ở bên cạnh lắng nghe, đưa mắt đánh giá Bắc Đô Khảm. Nghe nói trong mười năm nay người này đã là Thái tử thứ ba của Bắc Thần, hai người trước đã bị giết vì có người tố cáo mưu phản. Nhưng bất kể tội phản nghịch này là thật hay giả, chỉ nói riêng vua Bắc Thần đối với con cháu ruột thịt lòng dạ độc ác thì đã biết tính cách lãnh khốc. Thấy Bắc Đô Khảm hoàn toàn kế tục tính tình hung bạo giống cha, còn ham mê nữ sắc như vậy, mà mi ngắn mắt dài tướng mạo đoản thọ, xem ra chưa chắc có thể ngồi lâu trên ghế Thái tử này.
Thái tử Triết vẫn ứng phó hắn, nói vài lời khen tặng khách sáo. Cữu đã rời đi, ra khỏi lều, thấy bên dưới xích đu đã có vài người đang đùa giỡn.
Sở Thái tử Sở Thiên Minh leo lên một chiếc xích đu, để tiểu thái giám đẩy hắn, mức độ dao động vừa phải. Sở Hậu Yên Như ở xa xa nhìn tới, vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng sai cung nữ nhắc nhở bọn hắn cẩn thận.
Cữu cố tình nhìn bên cạnh Sở Hậu, nhưng không thấy bóng dáng Công chúa Thiên Hi.
Tâm tình, đã có chút mất mát, cũng mang theo một ít nghi hoặc.
Thái tử Tây Môn Hồng Ngạn của Tây Viêm dẫn Tam hoàng tử Tây Môn Hồng Phi tiến vào trong lều của Sở Uy. Hành lễ xong, kêu tùy tùng đem vài món đồ chơi vào, lại chính là một cuốn bản đồ.
- Bệ hạ, từ trước đến nay diện tích Tây Viêm ta rộng lớn. Hôm nay được bệ hạ gả Ngũ công chúa cho đệ đệ đã là phúc ba đời, cảm thấy rất kinh sợ, không biết lấy gì báo đáp. Đặc biệt lấy mười tòa thành trì của lãnh thổ ta làm sính lễ, cưới Ngũ công chúa hiền lành lương thiện tài mạo vẹn toàn về Tây Viêm, xin bệ hạ vui lòng nhận lấy.
Nhiều năm qua Sở quốc đã bị tứ quốc bao vây, diện tích không ngừng thu nhỏ, ngoại trừ Sở đô phồn hoa, số thành trì nắm trong tay rất ít. Cho nên, lần này Tây Viêm hào phóng cắt đất, rất đúng tâm ý của Sở Uy.
- Được được được! Tây Viêm hiền chất quả là người rộng rãi, tiểu nữ gả cho con rễ thiện lương như vậy, ta là phụ hoàng, cũng thấy an ủi rất nhiều.
Đại thần bên cạnh liên tục hùa theo, nói nói cười cười, chủ khách hết sức vui vẻ.
Mấy năm trước Sở quốc Trưởng công chúa Sở Thiên Tình đã được gả cho Tây Môn Hồng Ngạn. Lần này theo hôn