Đêm đến, bầu trời Sở Châu bị ánh rực rỡ của pháo hoa chiếu sáng như ban ngày. Dưới sự thống trị của Đông Phương Cữu mấy năm qua, cuộc sống bách tính đầy đủ sung túc, nhưng mà, cố quốc chi tâm* bao giờ cũng mạnh mẽ. Hôm nay một khi phục quốc, Sở nhân vô cùng vui vẻ, pháo trúc hoa màu trong kho của các cửa tiệm đều được bán đổ bán tháo đến sạch sẽ, nam nữ già trẻ ùa về đầu đường Sở đô, không khí vui mừng ngập tràn, tiếng hò reo không dứt.
(*) cố quốc chi tâm: trái tim/ tâm tư hướng về đất nước
Sở cung bị niêm phong lâu ngày, nay cửa cung lại được mở lần nữa, các quan lại cùng với nhóm quý tộc bị Cữu giáng làm thứ dân chưa từng bỏ chạy nơi xa, đã nháo nhào tụ tập trở về cung, Thừa Thiên Điện mở dạ yến (tiệc đêm), món ngon rượu ngọt, châu vi thúy nhiễu*, người tới lui liên tục. Một lần nữa, Sở Thiên Minh khoác hoàng bào lên người, cao cao ngồi trên long ỷ, Nam Cung Ngọc Thiềm ngồi bên cạnh hắn, hắn bái phục Nam Cung Ngọc Thiềm đến nỗi gần như đầu muốn rạp xuống đất, chỉ hận không thể dâng hiến quốc gia để báo đáp đại ân này. Trên bàn tiệc, tiếng nói cười huyên náo, ăn uống linh đình, tiệc rượu được mở trong vội vàng vậy mà lại rất vui vẻ.
(*) châu vi thúy nhiễu: châu = châu ngọc, thúy = ngọc thúy, vi + nhiễu = lượn quanh => châu vi thúy nhiễu = tài bảo trang sức khắp nơi
Mà xen lẫn trong tiếng cười vui toàn thành, Vân Hi Uyển của Sở cung, lại tĩnh lặng tựa như đã chết. Giống như tâm tình lúc này của chủ nhân nơi ấy, không hề có một chút sức sống. Gian phòng không có sinh khí vì tôi tớ chưa đến đủ, tiếng dây pháo xa xa truyền tới, chỉ khiến cho nơi này càng thêm giống như một ngôi mộ.
Giống như, một phần mộ muốn cắn nuốt người khác.
Nằm co rúc trên chiếc giường nhỏ, Sở Thiên Hi sớm đã mất đi toàn bộ cảm giác, không một ai bên cạnh nàng ấy, mà đối với Thiên Hi, có người hay không đã không khác nhau nữa rồi. Cái lạnh lẽo phát ra từ trong ra ngoài bao lấy nàng ấy, trái tim và thân thể đều vì sự lạnh lẽo này mà trở nên chết lặng. Trên dung nhan với biểu cảm đông cứng, nước mắt xuôi theo khóe mắt liên tục chảy xuống thấm vào trong chăn đệm, vô hình không tiếng động, thật giống như Cữu đã từng sinh động chợt biến mất trong tầm mắt của Thiên Hi, không còn tăm hơi.
Từ đầu đến cuối, chưa từng có một câu xin lỗi. Bên trong hỗn độn phiền muộn, cố chấp cộng thêm hàm răng cắn chặt, bao nhiêu lần đối diện với ánh mắt Cữu, đã biết bản thân sai rồi lại sai, vậy mà vẫn không chịu nói một câu xin lỗi. Cữu thì sao? Hận ý ngập trời, nhưng vẫn nuốt xuống, không hề trách móc đay nghiến nàng ấy, chưa bao giờ. Đối với nàng ấy, người kia, tâm tư không thể cứng rắn nổi.
Nhưng mà lúc này đây, không ngừng thì thào.
Cữu, xin lỗi...
Cữu, xin lỗi...
Cữu, xin lỗi...
Xin lỗi...
Xin lỗi...
Xin lỗi...
Thế nhưng, đã không có người nghe nữa rồi.
Mặt khác, trong thung lũng của ngoại ô Sở quốc, bên trên khối đất bằng, vài tên Sở quân đang dùng xẻng sắt đào một cái hố.
- Ê, người này đã chết chưa? - Một tên binh sĩ dùng chân đá đá thi thể trên đất, hỏi đồng bạn.
- Đã bị loạn tiễn bắn thành như vậy, không chết há chẳng phải là phụ lòng Diêm Vương à?
- Cũng phải! Nếu không chính mắt nhìn người này chết, Hoàng thượng cũng không thể an tâm giao cho mấy người chúng ta. Đây chính là đường đường* vua Đông Khởi Đông Phương Cữu đó!
(*) đường đường: ý chỉ vẻ vang trịnh trọng, có khí thế, khí phách
- Ồ? Nghe nói là một nữ nhân đấy, nhìn gương mặt này rất giống, xinh đẹp như thế, chỗ nào trông giống nam nhân chứ! Chúng ta nhìn thử xem là thật hay giả không?
- Nhìn gì mà nhìn? Không thấy bị tên đóng cho thành thi thể nát vụn rồi à? Đến hình người còn không nhìn ra được thì xem nam nữ cái gì? Nhanh nhanh lên, mau chôn người ta, xong việc chúng ta trở về uống rượu, giờ trong thành đang náo nhiệt lắm đấy!
- Đúng đúng, mau mau!
Mấy tên lính vừa nói vừa qua loa đào một cái hố cạn, dùng chân đá đá đẩy Cữu vào, dùng xẻng hất đất phủ lên. Sau khi làm xong, người dẫn đầu phủi phủi tay, nói:
- Chúng ta đi thôi, chần chừ nhỡ sói hay thú dữ đến thì tiêu. Chậc chậc chậc.
Vừa lắc đầu vừa nói:
- Ngươi nói xem, một đời anh hùng lại chết như vậy, sao mà nhắm mắt được chứ! Nam hay nữ cũng thế, không làm người yêu thương mình đau lòng sao? Ây da! Vương hầu tướng lĩnh này, không dễ làm mà!
- Thủ lĩnh? Ngựa đâu? Chi bằng ta đem về làm thịt ngựa đi?
Một người khác nói, kết quả bị người ở sau vỗ mạnh vào đầu:
- Tiểu tử ngươi ngốc à? Bây giờ Sở đô phồn thịnh rồi, thứ gì chẳng có? Ngươi tưởng rằng chúng ta đang ở trong núi hả?
- Hì hì, cũng đúng!
- Đi thôi đi thôi, trở về uống rượu đi!...
Mấy tên lính đùn đẩy nhau, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Cách đó không xa, có chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng ở trong mảnh rừng nhỏ, mượn bóng cây mờ tối che chắn, không hề kinh động đám người này. Chờ đám người đi xa, hai cái bóng nhanh chóng di chuyển đến chỗ chôn cất Đông Phương Cữu.
- Con bà nó! Thật đúng là con mẹ nó độc ác mà!
Một người trong đó thấp giọng nói, cắn răng nghiến lợi lầm bầm. Mà một người khác, im lặng quỳ trên mặt đất, vội vã đưa tay cào đi lớp đất vừa mới đắp lên.
Không đến mấy lượt, khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu của Đông Phương Cữu lộ ra từ trong mặt đất. Đất cát dính đầy xen lẫn trong tóc và lông mi, vết ướt nơi khóe mắt đã ngưng tụ thành bùn bẩn.
Động tác dừng lại, một đôi tay thon dài trắng nõn cứng ngắc ở nơi đó. Chốc lát sau, mới hơi run rẩy luồng vào trong đất, đặt dưới cần cổ Cữu, hơi dùng sức, chậm rãi ôm nàng ra khỏi hố đất. Đất cát "sàn sạt" lướt qua thân thể Cữu, vô số vũ tiễn cắm trên tay chân đều rơi xuống, áo bào trên người đã nhuốm máu ướt sũng. Nhờ lúc ấy ngửa mặt ra sau mà dung nhan vô cùng tuấn mỹ kia không bị tổn thương, ngoại trừ gương mặt, trên khắp toàn thân, đã không tìm được một chỗ toàn vẹn.
Tây Môn Hồng Tuyết cảm thấy lòng mình như bị ai dằn xé, từng cơn đau nhói xoáy thẳng vào tim. Đông Phương Cữu thảm trạng như vậy, khiến cho Hồng Tuyết không còn sức lực mà ôm lấy nàng. Bên trong đôi mắt xinh đẹp sáng như sao, bắt đầu long lanh nước, chỉ có thể dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi đi vết bẩn trên mặt Cữu. Dung nhan làm Hồng Tuyết vui vẻ và ấm áp đã không còn linh động rực rỡ, chỉ giữ lại vẻ tĩnh lặng và tuyệt vọng.
Khổng Nhậm ở bên cạnh nhíu chặt chân mày, sắc mặt buồn bã, không nói một tiếng.
Để Cữu tựa nửa người vào trong lòng, Hồng Tuyết đang cố gắng đè nén tâm tình ưu thương, bỗng cảm thấy khác thường. Đông Phương Cữu trúng tên đã lâu, vậy mà cơ thể vẫn mềm mại, khuôn mặt vẫn giữ nhiệt độ người thường, chứ không phải là cứng ngắc lạnh lẽo vốn phải có. Cúi đầu cẩn thận kiểm tra thương thế trên người nàng, tức thì nhìn thấy chỗ vị trí trái tim tuy bị mũi tên cắm xuyên áo bào, nhưng lại không đâm vào trong cơ thể. Vạch áo bào đã bị rách tả tơi, một mảnh vải lót thật mỏng được khâu ngay vị trí ấy, bên trong nó, chứa một tấm bùa hộ mệnh hoàng kim.
Đôi mắt Tây Môn Hồng Tuyết sáng rực, đặt Cữu nằm xuống đất, lấy bình thuốc tùy thân ra, tỉ mỉ rắc bột thuốc lên từng vết thương ở trước và sau người nàng.
- Đây... đây là sao? Đã biến thành như vậy, vẫn... vẫn có thể cứu? - Khổng Nhậm sửng sốt mở to mắt.
- Không bị thương ở chỗ hiểm yếu nhất, chỉ cần còn một tia hy vọng, ta vẫn sẽ thử xem.
- Nàng, nàng chắc chắn?
Tay Hồng Tuyết ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Khổng Nhậm một lát, nói:
- E rằng y thuật của ta không thể, nhưng mà, sư phụ của ta có lẽ có thể.
- Sư phụ nàng? Ở đâu?
- Tây Côn Luân.
- Tây Côn Luân?? Chỗ đó cách nơi đây không dưới ngàn dặm, phải đi qua toàn bộ Tây Viêm, cho dù bây giờ chưa chết, nhưng đợi đến được nơi đó, người này đều thành xác khô rồi.
Chưa nói hết, đã có một bóng trắng nhanh chóng rơi xuống, thò tay định bắt lấy Đông Phương Cữu trên mặt đất. Khổng Nhậm hoảng hốt, lách mình ra trước che chở Hồng Tuyết, sau đó bảo vệ Cữu, nhưng bị bóng trắng kia chưởng một chưởng lên ngực.
- Ư... khụ! Khụ khụ khụ khụ...
Nhất thời bị khó thở, lớn giọng ho khan.
Bóng trắng kia không tiếp tục ra tay đánh hắn nữa, chìa tay muốn bắt Cữu, cũng bị thảm trạng của Cữu dọa cho kinh hãi.
- Ngươi, ngươi là ai hả? Hả? Ngươi muốn giết người à?
Thật vất vả Khổng Nhậm mới ổn định trở lại.
Ở phía sau hắn, Tây Môn Hồng Tuyết nhìn người mặc bạch y cùng với mái tóc bạc trắng kia, thử dò xét hỏi:
- Ngươi là... Bạch hộ vệ?
Cữu từng nói có hai người như thế theo nàng, Hồng Tuyết đã từng thấy qua Hắc Tiêu một lần, còn Bạch Yêu này, cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Bạch Yêu nghiêng đầu, nói:
- Ra mắt Tây Môn Công chúa! Ra mắt Khổng Thừa tướng!
- Hử? Biết bọn ta? Biết bọn ta mà ngươi còn đánh ta? Ngươi...
- Bạch hộ vệ! - Hồng Tuyết cắt ngang Khổng Nhậm:
- Ngươi có võ công, đúng không?
Bạch Yêu gật đầu.
- Vậy thì, hiện tại ta cần ngươi hỗ trợ, cứu mạng nàng! Được không?
Bạch Yêu nhìn Tây Môn Hồng Tuyết, chợt quỳ một chân trên mặt đất:
- Xin Tây Môn Công chúa phân phó, Bạch Yêu nhất định không chối từ!
- Tốt!
Hồng Tuyết tập trung tinh thần, nói:
- Trước hết ngươi hãy phong bế kinh mạch toàn thân của nàng, làm cho máu, khí không lưu thông, ngũ tạng đều ngừng.
Bạch Yêu nghe xong, đưa tay điểm vài cái ở những vị trí chính yếu trên người Cữu.
- Xong rồi.
- Sau đó, gạt bỏ mấy mũi tên này đi.
- Gạt bỏ??!! - Tròng mắt của Khổng Nhậm gần như muốn rớt ra ngoài:
- Rút mũi tên ra rồi người còn có thể chữa trị hả?
- Thân mũi tên đã xuyên qua da thịt, đương nhiên không thể tuỳ tiện rút ra vì sẽ làm vết thương càng thêm nghiêm trọng. Thân mũi tên đều làm từ gỗ, Bạch hộ vệ hãy vận nội công vào đầu ngón tay, đừng động vào thân tên, mà hãy bẻ gãy hai đoạn trước và sau của mũi tên còn lộ ra bên ngoài là được. Ngươi hiểu ý của ta chứ?
Bạch Yêu gật đầu, giang cánh tay, trước tiên chọn một mũi tên ghim ở đầu vai Cữu, ngón cái và ngón trỏ bấm lấy đuôi tên, một tiếng "răng rắc" vang lên, đuôi tên được gắn lông chim lập tức bị bẻ gãy. Tiếp sau, cùng một cách thức như vậy, đầu mũi tên cũng bị loại bỏ, lúc này trong thân thể Cữu lưu lại chỉ là một phần đoạn tiễn.
- Dựa theo cách này, bẻ gãy hết tất cả mũi tên ghim trên người nàng.
Hồng Tuyết đếm rõ số lượng vũ tiễn ghim trên người Cữu, để bảo đảm sau này lấy mũi tên không bị sót. Tiếp theo phân phó Khổng Nhậm chạy đến xe ngựa mang hòm thuốc qua, lấy vài bình thuốc ra khỏi hòm thuốc.
Bạch Yêu nín thở