Buổi lâm triều ngày hôm nay của nữ đế Đông Phương Cữu - người khai quốc vương triều Đại Khởi - có chút khác lạ.
Nhóm triều thần trên cung vàng điện ngọc, bất kể là lão già tóc bạc hạc nhan, hay là thanh niên trẻ tuổi lực tráng, lúc tố bản luận chính*, đều có chút không tập trung. Hữu Thừa tướng Khổng Nhậm thì hít mũi khịt khịt, thậm chí Hoàng đế gọi hắn hỏi về chính sự mà hắn cũng không nghe.
(*) tố bản luận chính: dâng hốt bản bàn luận công việc
Đông Phương Cữu bình tĩnh đóng tấu chương trong tay, liếc nhìn Hữu Thừa tướng đang thần du thiên ngoại ở nơi nào rồi. Nàng ho khan một tiếng, nói:
- Nếu như không có việc quan trọng, buổi lâm triều hôm nay dừng ở đây đi. Chư ái khanh trở về cân nhắc mấy việc kia một chút. Ngày mai chúng ta tiếp tục thảo luận thêm.
Đại nội Tổng quản Lộ công công ở bên cạnh nghe xong, tiến lên một bước, kéo dài giọng điệu hô lớn:
- Bãi triều!!!!!!
Sau khi bách quan cúi lạy, đều nhao nhao lui xuống.
Đông Phương Cữu thấy nhóm triều thần đi gần hết, mới mở miệng gọi Tả Thừa tướng đang đi sau cùng:
- Hồng Tuyết.
Tây Môn Hồng Tuyết nghe gọi, quay đầu lại nhìn, không biết nàng gọi chuyện gì.
- Thiên Hi có để lại đồ tốt cho ngươi, cùng đi hậu cung với ta đi?
Kết quả, Tây Môn Hồng Tuyết chưa có phản ứng, mà Khổng Nhậm thính tai đã nghe thấy được, giành trước một bước:
- Chà! Hoàng thượng, đồ tốt có phải là bánh chưng không?! Ta nói, sao mà mới sáng sớm đã có mùi hương bánh chưng thoang thoảng khắp điện! Thì ra là từ trong hậu cung của ngươi nha! Hoàng thượng cũng thật là, ngươi biết rõ mọi người canh năm thượng triều đều chưa ăn điểm tâm mà! Ngươi làm thơm như vậy chẳng phải là muốn đám đại thần thèm chết sao? Ngươi nghe cái bụng của Lý đại nhân kêu "ọt ọt" kìa! Được rồi được rồi không nói nữa, Hoàng thượng mau dẫn bọn ta về hậu cung nếm thử tay nghề của Hoàng hậu nương nương đi!!
Nói rồi, đi vài bước định nắm tay Hồng Tuyết cùng nhau đi về hậu cung. Tây Môn Hồng Tuyết theo thói quen giơ tay tránh thoát, buồn cười nhướng mày nhìn xem Cữu đối phó tên Hữu Thừa tướng cực kỳ vô lại này như thế nào.
Cữu nghiêng đầu nhìn Khổng Nhậm, nói:
- Khổng đại nhân, chốn hậu cung há là chỗ cho triều thần ngươi tùy tiện đi tới sao?
- Vậy... vậy sao nàng lại đi được? - Khổng Nhậm không phục dùng một ngón tay chỉ vào Hồng Tuyết.
- Ngươi nói xem?
- Ách...
Tây Môn Hồng Tuyết nhìn Khổng Nhậm, cười như xin lỗi nhưng thực chất là trêu đùa, đi trước một bước, vòng qua bức bình phong "Nhật xuất Đông phương", hướng về phía hậu cung. Cữu đuổi theo bắt kịp, để lại Lộ công công trấn an Hữu Thừa tướng đang giậm chân giữa cung vàng điện ngọc.
- Các ngươi đây gọi là qua cầu rút ván! Các ngươi đây gọi là kéo bè kết phái! Các ngươi...
- Khổng đại nhân, ngài bình tĩnh một chút, sáng sớm Hoàng hậu nương nương đã phái người đưa bánh chưng đến phủ rồi, bây giờ ngài đi liền thì còn có thể ăn nóng nha.
- Hả? Thật không?
- ....
Trong hậu hoa viên sớm đã được dựng lên một cái xích đu, vài đứa nhỏ vây quanh chơi đùa rất náo nhiệt. Đông Phương Niệm của Thiều gia cũng ở đó, cô bé và Tây Môn Trục Ảnh xấp xỉ tuổi nhau, một đứa nhã nhặn trầm tĩnh, một đứa hoạt bát, Thứ dẫn dắt các nàng, ở xa xa chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách.
Sở Thiên Hi đi tới từ đường giữa, Linh Nhi đi theo phía sau nàng ấy, tay đang cầm một hộp thức ăn. Xa xa vẫy tay về phía bọn nhỏ:
- Thứ nhi.
Đông Phương Thứ nghe gọi, để việc trên tay xuống, vội vàng chạy tới.
- Hoàng hậu nương nương gọi con?
Lúc này Thứ đã trưởng thành thành một thiếu niên nhanh nhẹn. Thiên Hi giúp cậu lau mồ hôi trên trán, chỉnh sửa y phục một chút:
- Ở cửa cung đã chuẩn bị ngựa rồi, con đi thay đồ xuất môn đến chỗ mẹ con một chuyến, đưa bánh chưng đi.
- À! Được.
Đông Phương Thứ sảng khoái đáp ứng, kêu tùy tùng tiếp nhận hộp thức ăn, xoay người định đi.
- Ở lại đó ăn cơm trưa đi, nói chuyện với mẹ con nhiều chút. Nhớ kêu nữ đầu bếp đưa một ít bánh chưng cho Bạch hộ vệ, nhưng phải là buổi tối, giờ này sợ sẽ quấy nhiễu hắn ngủ.
- Nhớ rồi! - Giữa lúc nói, Đông Phương Thứ đã chạy xa.
Thiên Hi nhìn bóng dáng cậu đi xa, Cữu và Hồng Tuyết cũng từ tiền điện đi tới.
- Thứ nhi đi làm gì đó?
- Đem bánh chưng cho Trưởng công chúa.
Thiên Hi và Hồng Tuyết còn chưa kịp chào hỏi, Tây Môn Trục Ảnh đã kéo Đông Phương Niệm chạy tới:
- Cô cô!!!
- Tiểu Ảnh Tử?
Hồng Tuyết khom người xoa đầu cô bé, Tây Môn Trục Ảnh lắc lắc đầu, quay mặt hướng Thiên Hi:
- Thơm quá à! Di nương, bọn con muốn ăn bánh chưng!
- Không phải cô cô thì là di nương, không thấy trẫm à?
Đông Phương Cữu nghiêm túc, dọa Tây Môn Trục Ảnh sợ lè lưỡi một cái:
- Tham kiến Hoàng thượng!
- Ừ, còn tạm được. Đi thôi, đi rửa tay với ta, nếu không thì không có bánh chưng mà ăn.
- Được!!
Đông Phương Cữu ăn no xong thì dẫn mấy đứa nhỏ chơi xích đu. Lúc đang đẩy mấy đứa nhỏ sắp bay lên trời thì phía bên này chỗ cột buồm che nắng, Thiên Hi nghe được tin tức mới.
- Đi Từ Khưu?
Tây Môn Hồng Tuyết đặt chén trà xuống, cười nhẹ gật đầu.
- Sao lại đi chỗ xa vậy?
- Ôi, ta vốn không có bản lĩnh triều đình luận chính, bây giờ ngày ngày giờ Mão (5-7g sáng) canh năm phải đi theo bọn đại thần kia, thật là khổ cực mà.
Thiên Hi hiểu rõ gật đầu:
- Vậy thì