Kết quả Khương Lễ và Yến Tinh Nghi cùng nhau lên hot search, mà cái tên Yến Tinh Nghi này tự nhiên cũng dính dáng đến Chu Nham.
Kim ốc tàng kiều nhiều năm của người nắm quyền tập đoàn Chu thị lại từng có khoảng thời gian qua lại với Khương Lễ, không còn nghi ngờ gì nữa cái này như đang tát vào mặt mũi của nhà họ Chu và Chu Nham.
Thứ Khương Lễ mong muốn, có lẽ chính là hiệu quả như thế này.
Yến Tinh Nghi hơi bất an nhìn sang Chu Nham, anh ngồi trên ghế sô pha, hơi nghiêng đầu dặn dò gì đó với Dương Lâm.
Dương Lâm khom người nghiêm túc lắng nghe, khi rời đi anh ấy nhìn về phía cô.
Còn vẻ mặt của Chu Nham thì rất bình thường, không nhìn ra ý nghĩ thật sự trong lòng anh, cũng không biết rốt cuộc anh có tức giận không.
Có lẽ là tức giận rồi, vợ của mình dính dáng đến người đàn ông khác, ai là đàn ông thì cũng khó chịu trong lòng thôi, mà cô lại thật sự từng thích Khương Lễ, không thể chối bỏ.
Yến Tinh Nghi hơi ngây người cầm ly cà phê đã nguội lạnh trên bàn, người đàn ông đưa tay tới giữ cổ tay cô lại: “Nguội rồi.”
Anh bưng ly cà phê của cô đi, thuận thế kéo cô vào lòng.
Yến Phi Bạch và Đường Vãn vẫn còn đó, Yến Tinh Nghi hơi lúng túng.
Đường Vãn vội vàng kéo Yến Phi Bạch mặt mày cau có rời đi.
Phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng tâm trạng của Yến Tinh Nghi không thể thoải mái hơn được.
Thậm chí cô còn không dám đối mặt với Chu Nham, Chu Nham nắm lấy cằm cô quay qua, không cho phép cô né tránh ánh mắt, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới bình thản hỏi: “Lo lắng cái gì?”
Yến Tinh Nghi nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
“Chuyện của Khương Lễ.”
“Chuyện của anh ta sao em phải xin lỗi? Chẳng lẽ việc em từng thích anh ta là tội lỗi cực kỳ lớn hay sao?”
Yến Tinh Nghi không biết nên trả lời thế nào, sau khi ở bên cạnh Chu Nham, quả thật cô từng hối tiếc vô số lần sao ban đầu mình lại thích Khương Lễ.
Cô nghĩ rằng người đầu tiên mình thích là Chu Nham.
Chu Nham nhìn cô gái yên lặng không nói gì, biết cô lại tự phủ nhận bản thân mình, anh khẽ gằn giọng: “Tinh Nghi.”
“Dạ?”
“Người nên nói xin lỗi là anh.”
Yến Tinh Nghi hơi khó hiểu.
Trong ánh mắt của Chu Nham ẩn chứa những cảm xúc thâm trầm dành cho cô, không che giấu chút tình cảm nào: “Do anh đến trễ mới để em thích anh ta trước.”
“Vậy nên.” Ngón tay anh xoa xoa chóp mũi của cô, nhẹ nhàng thổi qua: “Có lẽ nên trách anh.”
Yến Tinh Nghi tin chắc có lẽ cô đã dùng hết may mắn đời này của mình nên mới gặp được Chu Nham.
Rõ ràng cô khiến anh phải khốn khổ rất nhiều, nhưng vẫn như cũ người luôn an ủi ngược lại luôn là anh.
Thậm chí, anh còn lo lắng cô sẽ tiếp tục phủ định bản thân mình, đổ tội tất cả những thứ này lên thành sai lầm của mình.
Bởi vì đến trễ phải không?
Đáp án này, cô rất thích.
Cô cong môi, ôm cổ anh rồi hôn lên.
Chu Nham không nhắm mắt, cũng không tiến đến thêm một bước hay dừng lại, anh chỉ nhìn chằm chằm dáng vẻ cô hôn mình.
Cô khiến người khác phải rung động, khiến người ta phải trìu mến.
Bàn tay người đàn ông chợt đỡ lấy eo cô để ôm sát cô hơn, anh rũ mắt nhìn chóp mũi của cô, giọng nói hơi nghẹn lại: “Em biết anh bảo Dương Lâm đi làm gì không?”
“Phong sát?”
“Có đau lòng không?”
“Em đau lòng anh ta làm gì?”
“Rất tốt.”
Nếu như Khương Lễ không chạm đến ranh giới cuối cùng của Chu Nham thì Chu Nham sẽ không động tới anh ta.
Nhưng hết lần này đến lần khác anh ta muốn tìm lại cảm giác tồn tại của mình, vậy nên Chu Nham sẽ cho anh ta biết, không được phép nhớ nhung người của anh.
Chu Nham cầm tay Yến Tinh Nghi lên môi mình rồi hôn lấy: “Tiếp tục.”
Yến Tinh Nghi bị nhìn vậy nên hơi xấu hổ, rốt cuộc sao anh có thể dùng ánh mắt đầy bình tĩnh và cấm dục nhưng lại mạnh mẽ tiến công đó để nhìn cô rồi nói ra những lời này được chứ?
Yến Tinh Nghi tiếp tục giả ngốc: “Tiếp tục cái gì cơ?”
Chu Nham bắt được tay cô, anh dẫn dắt cô cởi cúc áo sơ mi đầu tiên của mình, vẻ mặt vui vẻ, cười gian ác rồi vuốt v3 eo cô: “Đừng chơi xấu.”
Quả thực Yến Tinh Nghi không thể ngăn Chu Nham như vậy được, cô cũng đã nói, không thể lường trước được sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Anh đã trải qua quá nhiều chuyện, chín chắn trầm ổn, cô gái nhỏ như cô không sánh được.
Ở một phương diện khác, anh là người lãnh đạo, là một người bá đạo độc đoán và quyền lực.
truyện ngôn tình
Yến Tinh Nghi nhỏ giọng giãi bày: “Anh của em với chị dâu còn ở nhà.”
Chu Nham cười khẽ, cắn lỗ tai của cô rồi nói: “Không phải càng k1ch thích hơn sao?”
Trước đây sao cô không phát hiện anh hư hỏng như vậy chứ? Yến Tinh Nghi tố cáo nhìn anh, Chu Nham khẽ bật cười, xoa rối mái tóc của cô rồi kéo cô vào trong ngực: “Vợ anh hơi dễ thương.”
“Chỉ hơi thôi sao?”
“Ừm.”
“Gì thế.” Cô mất hứng, không phải đàn ông hay nói rất rất nhiều sao, Chu Nham chẳng biết dỗ người ta vui vẻ gì cả, cô không vui nhéo anh.
Chu Nham giữ lấy cánh tay lộn xộn của cô: “Còn mười phút nữa.”
“Có ý gì vậy?”
“Anh phải đến công ty.”
“Vậy vừa nãy anh…” Nhận ra anh cố ý chọc cười mình, Yến Tinh Nghi tức giận cắn anh.
Chu Nham để mặc cô làm loạn, trong mắt ngập tràn vui vẻ.
Lúc đưa anh lên xe, Chu Nham bỗng nhiên vòng tay qua eo cô, cúi người cắn lấy môi cô.
Dương Lâm ngây người khi nhìn thấy cảnh này, Yến Tinh Nghi không quen thân mật như vậy trước mặt người khác, cô hốt hoảng đẩy anh ra, trông thấy Chu Nham cực kỳ bình tĩnh, anh bình thản nói với cô: “Thù lao.”
Yến Tinh Nghi: “…”
Đúng là người đồi bại có văn hóa mà, cô còn ở đây đấy.
Tâm trạng của Chu Nham rất tốt, vẫn luôn duy trì trên đường đến công ty, lúc bước xuống xe, rõ ràng Dương Lâm nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của anh bỗng thay đổi thành ánh mắt trầm ổn chín chắn của một người có kinh nghiệm đầy mình, là sự chắc chắn của người làm chủ nhà họ Chu.
“Chu tổng, tôi có chuyện cần báo cáo với anh.”
“Ừ.”
“Công ty của Khương Lễ cầu xin anh nương tay.”
“Cậu làm việc với tôi bao nhiêu năm rồi?” Lúc vào công ty Chu Nham đột nhiên hỏi như vậy, Dương Lâm có chút khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Mười lăm năm.”
Mười lăm năm, còn quen biết anh sớm hơn cả Yến Tinh Nghi.
Chu Nham đi vào thang máy, nhân viên trong thang máy lập tức thận trọng nép mình vào trong góc.
Dương Lâm ấn tầng lâu, nghe thấy giọng nói hờ hững của anh: “Nhiều năm như vậy, tôi cho rằng cậu hiểu rõ tôi lắm, hóa ra không phải à?”
Trong lòng Dương Lâm như rét run lên, vội vàng nói: “Tôi biết rồi Chu tổng.”
Quả thật anh ấy quá ngu xuẩn, sao có thể trưng cầu ý kiến của ông chủ chỉ vì vấn đề ngu ngốc này được chứ.
Rõ ràng anh ấy biết rõ Yến Tinh Nghi có ý nghĩa thế nào đối với Chu Nham hơn bất kỳ ai hết, là trái tim mềm mại, là vảy rồng, là ranh giới cuối cùng, là cấm kỵ, là tồn tại tuyệt đối không thể mạo phạm.
Khương Lễ nhớ nhung cô, có lẽ Chu Nham vẫn luôn đợi cơ hội chèn ép anh ta, khó khăn lắm mới đến lúc này, sao có thể tùy tiện bỏ qua được.
Dương Lâm cảm thấy mình thật ngu xuẩn lần nữa, mồ hôi sau lưng nhễ nhại, không dám hỏi thêm nửa câu nào.
Đương nhiên không chỉ có một mình anh ấy đang sợ hãi như vậy, tất cả nhân viên trong thang máy không ai dám thở mạnh, hóa ra trợ lý Dương quyền cao chức trọng như vậy cũng sẽ kinh sợ vì một câu nói của đại boss như vậy.
Quả nhiên tính khí của Chu tổng vẫn không được tốt lắm, nhưng rõ ràng lúc nãy khi ở chung với đại tiểu thư nhà họ Yến anh vẫn rất dễ chịu mà.
…
Hai tuần liên tiếp vừa qua, Khương Lễ liên tục xảy ra chuyện, việc anh ta dây dưa với diễn viên nhỏ ở hộp đêm bị đưa ra ánh sáng, rồi bị khui chuyện đùa giỡn quá lố không thích hợp, lịch sử đen đánh nhau với người khác trước khi làm diễn viên cũng bị lộ ra.
Công ty vốn đã xây dựng một hình tượng cực kỳ hoàn hảo cho anh ta nhưng bây giờ những tin bôi đen không ngừng xuất hiện.
Bọn họ hoàn toàn bất lực, bởi vì người anh ta vừa đụng phải chính là Chu Nham.
May mắn là bộ phim điện ảnh Sát Thanh quay ở căn cứ vũ đoàn vẫn chưa bị ảnh hưởng gì vì Khương Lễ.
Nhưng mà sau này có lên sóng được hay không vẫn còn là ẩn số.
Bởi vì tin tức bôi đen đó nên ngày nào Khương Lễ cũng phải đến công ty xử lý những chuyện phát sinh sau này.
Đã lâu Yến Tinh Nghi chưa thấy anh ta, đương nhiên, chắc chắn cô cũng chẳng nhớ ra.
Vào ngày quay Sát Thanh, Vu Thi mang quần áo mình tự may đến để tạm biệt Yến Tinh Nghi.
Lúc sắp rời đi, Yến Tinh Nghi không còn lãnh đạm như xưa mà mời cô ấy: