Yến Tinh Nghi thầm nghĩ bây giờ anh cũng đang phạm quy đấy.
Bên cạnh có trợ lý Dương đứng nhìn, trong căn tin còn có Vu Thi đang đợi mình, Yến Tinh Nghi không thể thoải mái thân mật với anh được, cô bèn vội vàng đẩy anh: “Sao anh biết em ở đây?”
“Anh đến cùng lúc.”
Anh đã đến đây đón cô tan làm từ sớm, nhưng vì thấy cô với Vu Thi trông giống như có chuyện muốn nói nên anh không đến làm phiền.
Chu Nham xoa xoa tai cô: “Nói xong rồi sao?”
“Xong hết rồi.”
“Về nhà nhé?”
Cô cười ngọt ngào, cực kỳ thích nghe hai chữ về nhà này từ miệng anh: “Được.”
Nhưng Yến Tinh Nghi phải để anh chờ một chút, cô quay lại căn tin nói gì đó với Vu Thi rồi mới đi ra lại khoác tay anh.
Chu Nham mở cửa xe cho cô rồi dìu cô vào trong.
“Em ăn gì chưa?” Trên đường về nhà, Chu Nham hỏi cô.
Yến Tinh Nghi gập đầu ngón tay đếm cho anh nghe, Chu Nham bình thản lên tiếng đáp lại.
Yến Tinh Nghi nhìn dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh này của anh, bỗng nhiên cô nảy sinh ý muốn mờ ám.
Nhân dịp Dương Lâm đang chuyên tâm lái xe, cô quay mặt Chu Nham sang rồi hôn anh.
Chu Nham đưa mắt nhìn cô, rất biết điều chủ động hôn cô.
Nụ hôn của anh có thể bá đạo như gió táp mưa gào, cũng có thể nhẹ nhàng như gió mùa xuân, lúc này anh đang là kiểu thứ hai, dành tặng cô một nụ hôn dịu dàng ngọt ngào.
Yến Tinh Nghi cong môi đẩy anh ra: “Còn lại để về nhà.”
Cô nghe thấy tiếng “Ừ” thật trầm.
Ngón tay Chu Nham vuốt qua môi cô, anh hơi dùng sức, cô thấy trong mắt anh như có ánh sáng cuồn cuộn tụ lại như thể đang bị đè nén vậy.
Hóa ra anh không lạnh lùng bình tĩnh nhiều đến thế, hóa ra anh cũng sẽ mất khống chế vì cô.
Cô thích nhìn anh như vậy, Yến Tinh Nghi nở nụ cười ngọt ngào.
Chu Nham hỏi: “Thích chọc anh à?”
“Ừm, thích đấy.”
“Không ngoan lắm.”
“Vừa rồi anh còn nói em dễ thương mà.”
Giọng nói của anh cực kỳ bình tĩnh và ung dung: “Có xấu anh cũng yêu.”
Cô lại gần, trông ánh mắt cứ như đang thầm nói xấu anh trong lòng vậy.
Cô như con mèo nhỏ không chịu nghe lời, giương nanh múa vuốt khiêu khích anh.
Chu Nham yên lặng nhìn cô, trước ánh mắt mong đợi của cô, anh nhắm hai mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Yến Tinh Nghi:?
Vậy thôi?
Chỉ phản ứng như này?
Cô hơi tức giận quay lưng lại, hoàn toàn không thấy khóe môi Chu Nham đang khẽ cong lên.
Trên đường về nhà cô cũng không nói gì thêm, cô đang nghĩ có phải cô không còn sức hấp dẫn với Chu Nham nữa rồi không, không thì sao anh lại bình tĩnh nhắm mắt như vậy trong khi cô đang nhìn với ánh mắt thế chứ, cứ như hòa thượng không bằng vậy.
Chiếc xe lái đến nơi thuộc về hai người bọn họ, căn nhà Chu Nham mới mua.
Yến Tinh Nghi xuống xe với vẻ mặt đau khổ, cũng chẳng để ý đến Chu Nham đang theo sau mình.
Chu Nham nhìn thấy bóng lưng của cô, cảm nhận được tâm tình của cô đã thay đổi nhưng anh không lập tức chạy theo dỗ dành.
Về đến nhà, anh chủ động cởi giày cho cô, cầm lấy túi xách rồi treo lên giúp cô.
Sau đó anh cởi áo khoác, xắn tay áo vào phòng bếp.
Nhà mới của bọn họ không có dì hay người làm, chỉ có hai người họ mới dọn đến đây không lâu, chuyện gì có liên quan đến Yến Tinh Nghi cũng do Chu Nham tự làm hết.
Ngày nào anh cũng đưa cô đến căn cứ vũ đoàn, giải quyết hết công việc trong ngày để đảm bảo đón cô về nhà đúng giờ.
Khi về đến nhà rồi anh sẽ giống như khi nãy, yên lặng thay giày, cất túi xách cho cô, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Anh sẽ chuẩn bị hết tất cả các loại quần áo mới nhất mùa cho cô, từ quần áo đến phụ kiện, từ bông tai đến dây chuyền, từ nước hoa đến son môi.
Anh còn chuẩn bị tất cả đồ dùng hằng ngày cho cô, có những chuyện Yến Tinh Nghi chưa kịp nghĩ đến mà anh đã chuẩn bị xong trước rồi.
Tính tỉ mỉ của anh không chỉ dừng lại ở đó, ngày nào anh cũng chuẩn bị nước tắm cho cô, điều chỉnh độ ấm mà cô thích nhất, chuẩn bị quần áo để cô thay.
Sau đó anh sẽ kiên nhẫn chờ trong phòng tắm, cẩn thận dịu dàng tắm cho cô, còn lau người cho cô, sấy tóc cho cô.
Xong xuôi anh sẽ hôn cô rồi ôm cô lên giường.
Anh có làm phòng tập nhảy ở nhà để cô tiện tập múa, còn chuẩn bị phòng sách cho cô, bên trong có rất nhiều cuốn cô thích đọc, mà đương nhiên bình thường cô cũng chẳng có thời gian xem nữa.
Thi thoảng anh sẽ cho cô đọc lướt qua, Yến Tinh Nghi biết đó là cuốn sách anh thích, chỉ là anh muốn khiến cô thích mình hơn, cũng như để ý một chút tất cả mọi thứ về anh.
Anh còn chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, ngày nào cũng dành chút thời gian quét dọn.
Yến Tinh Nghi cảm thấy dáng vẻ mỗi khi quét dọn của anh trông rất thần thánh, ai không biết còn tưởng anh lên chùa bái Phật rồi nữa nhưng thật ra thì anh chỉ quét dọn đống đồ lặt vặt của cô mà thôi.
Anh cũng mang cái cây tên “Yến Tinh Nghi yêu Chu Nham” kia về đây thật, còn cố ý mang ra trồng ngoài sân.
Anh thường hay tưới nước cho nó, còn cố ý làm tấm bảng treo trên cây, trên bảng đó có viết tên của cái cây, là chữ của Yến Tinh Nghi, Chu Nham đã dụ dỗ cô viết cái này.
Yến Tinh Nghi nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, đây là phòng ngủ của bọn họ, có đồ đạc của cô, cũng có đồ của Chu Nham, mà đương nhiên đồ của cô nhiều hơn.
Dường như Chu Nham thích cảm giác cuộc sống của mình dần bị cô xâm chiếm, nhưng Yến Tinh Nghi vẫn cảm thấy phòng ngủ rất trống trải, có lẽ mấy cặp vợ chồng khác sẽ treo ảnh cưới ở phòng ngủ nhỉ, nhưng bọn họ chẳng có gì cả, ngay cả bức hình chụp chung cũng chẳng có.
Bỗng nhiên Yến Tinh Nghi có chút hối hận vì mình đã thờ ơ với anh lúc ở trong xe, cô còn muốn anh để ý mình như nào nữa chứ? Rõ ràng cô đã yêu anh đến vậy rồi.
Yến Tinh Nghi xuống lầu, có chút kinh ngạc khi thấy thức ăn được dọn lên bàn.
Chu Nham đặt dĩa thức ăn cuối cùng xuống bàn, nhìn cô hỏi: “Em có muốn ăn thêm chút nữa không?”
Yến Tinh Nghi nhìn thức ăn trên bàn, đây rõ ràng là những món ăn mà cô vừa nói trên xe với Chu Nham mà.
Chu Nham nhìn ra sự ngỡ ngàng của cô, anh bình thản nói: “Anh muốn nếm thử món em đã ăn một chút.”
Yến Tinh Nghi chợt nhớ ra anh vẫn luôn chờ mình và Vu Thi nói chuyện nên đã bỏ lỡ thời gian ăn cơm.
Còn cô lại chẳng nhớ gì, vừa về đến nhà đã lơ anh.
Cô thấy Chu Nham xới một chén cơm đặt trước mặt cô, sau đó mới xới cho mình.
Mặc dù Yến Tinh Nghi đã ăn rồi nhưng cô vẫn ngồi xuống, ăn một chút cùng anh.
Bởi vì trong lòng thấy có lỗi nên bữa cơm này Yến Tinh Nghi cực kỳ ân cần, gắp thức ăn rồi gỡ xương cho anh, cười dịu dàng như mật ngọt.
Chu Nham nhìn mắt cô, nhiều lần Yến Tinh Nghi còn tưởng rằng