Edit & Beta: Hann
Nụ cười của Chu Nham càng rõ ràng hơn, đáy mắt càng thêm lạnh lùng.
Dương Lâm nhanh chóng nhìn sắc mặt của Chu Nham qua kính chiếu hậu, tuy vẻ mặt của anh rất bình tĩnh nhưng lại đang bên bờ nổi giận rồi.
Sau khi bị vẻ bề ngoài của Chu Nham đầu độc trong phút chốc, bây giờ Lục Nguyệt cũng đã tỉnh táo hơn, cô ta cũng nhìn ra cảm xúc không vui trong lòng anh.
Nhưng cô ta chẳng sợ, bởi vì cô ta đã nắm thóp được Yến Tinh Nghi mà anh quan tâm nhất: “Chỉ cần anh ở bên em thì em sẽ không nói gì cả, đại tiểu thư nhà họ Yến Yến Tinh Nghi.”
Cô ta xích lại gần anh, tỏ vẻ cười dịu dàng muốn thử ôm anh, Chu Nham trầm ổn ngồi ở đó.
Lúc cô ta sắp tựa vào người mình, anh nắm lấy cổ tay cô ta vặn một cái, Lục Nguyệt nghe thấy âm thanh xương vỡ vụn, cổ tay của cô ta bị Chu Nham bẻ gãy!
Cô ta nào có trải qua đau đớn đến thế, vội vàng ôm cái tay đã gãy kêu đau.
Âm thanh vụn vỡ cực kỳ thống khổ.
Lục Nguyệt không tin nổi nhìn Chu Nham, từ trước đến giờ cô ta luôn giấu cảm xúc ghen tị với Yến Tinh Nghi rất kỹ, bởi vì sự tự ái của cô ta không cho phép cô ta đi ngưỡng mộ người mà cả đời này mình không sánh bằng.
Nhưng bây giờ cô ta không giả vờ được nữa, người đàn ông cô ta thích nhiều năm lại khiến cô ta tổn thương chỉ vì người khác!
“Đã vậy thì Chu Nham, em sẽ cho tất cả mọi người biết bí mật của cô ta!”
Chu Nham không nhìn cô ta, ngữ điệu khi nói với Lục Nguyệt rất bình tĩnh, hay nói đúng hơn là lãnh đạm: “Cô có thể thử một chút.”
Lục Nguyệt hơi sửng sốt.
Lúc này Chu Nham mới nhìn cô ta, nhưng ánh mắt của anh nhìn vào cổ cô ta, anh đang nghĩ ngợi gì đó, cứ như đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên bẻ gãy cổ cô ta không.
Bỗng nhiên cổ của Lục Nguyệt thấy rùng mình, cô ta vội vàng dùng tay che kín lại: “Có phải anh điên rồi không! Em là người nhà họ Lục!”
Chu Nham cười ẩn ý.
Lục Nguyệt sợ anh như thế này nhất, cơn giận của anh không phải là gió táp mưa gào, mà là sự tĩnh mịch trước cơn bão táp.
Nếu anh đã nói vậy rồi thì chẳng có chuyện gì mà anh không dám làm cả!
Chu Nham phải đến nhà họ Lục, Lục Nguyệt không biết rốt cuộc anh muốn làm gì nhưng Dương Lâm đoán được đôi chút.
Lúc đậu xe bên ngoài đại trạch viện nhà họ Lục, Chu Nham đưa mắt nhìn trước.
Không giống với trang viên nhà họ Yến, đây là một đại trạch viện cổ kích, lưu truyền từ xưa đến nay, đã có mấy trăm năm lịch sử, vẫn cổ kính như vậy.
Mà nhà họ Lục sống trong đó có tổ tiên là hoàng thân quốc thích, đời này qua đời khác đến bây giờ, đóng góp vào nhiều lĩnh vực dù là kinh doanh hay các ngành khác, là thị tộc danh môn, là gia tộc truyền thống, là thư hương môn đệ, cũng là đại hào môn có thể sánh vai với nhà họ Chu.
Sự phách lối của Lục Nguyệt không chỉ dựa vào bối cảnh gia tộc.
Mặc dù không phải con gái của gia chủ là Lục Quân và Vân Giai nhưng dù gì cô ta cũng mang họ Lục, dù gì cũng là người nhà họ Lục nên sẽ có quyền làm bậy làm càn.
Lúc nhìn thấy tòa trạch viện Lục Nguyệt hơi sợ hãi, cô ta không hề sống ở đây, nhưng quả thật cô ta cực kỳ muốn vào đây ở.
Từ nhỏ đến lớn bố mẹ luôn bảo cô ta phải vui vẻ với bác cả và thím, nhưng bọn họ luôn hờ hững với cô ta.
Chu Nham không dẫn cô ta về nhà cô ta mà dẫn cô ta đến đây, anh có ý gì đây?
Dương Lâm đi gõ cửa, rất nhanh đã có người đến mở cửa, là một ông lão đã có tuổi.
Lúc thấy Lục Nguyệt ông ấy không chào hỏi gì khiến cô ta tức giận, nhưng lúc thấy Chu Nham, ông ấy cẩn thận đi tới: “Tiểu Chu tổng.”
Bố của Chu Nham và Lục Quân có mối quan hệ rấ tốt, mặc dù bố Chu đã qua đời nhưng giao tình vẫn còn đó, gọi Chu Nham là tiểu Chu tổng cũng là lẽ đương nhiên.
Chu Nham ừ một tiếng: “Chú Lục có nhà không?”
“Có, tôi dẫn ngài đi gặp.”
Từ đầu đến cuối ông ấy không hề để ý đến Lục Nguyệt ở bên cạnh, Lục Nguyệt tức giận nhưng dù không chịu nổi thế nào đi nữa cũng phải nhịn.
Ông lão này là quản gia nhà họ Lục, nhất định có quyền thế cũng như có tiếng nói trước mặt Lục Quân và Vân Giai.
Lục Nguyệt ôm cánh tay bị gãy đi theo sau, Chu Nham được dẫn đi gặp Lục Quân, còn cô ta bị cản ở ngoài.
Chu Nham đi vào trong, nói: “Để cho cô ta vào cùng.”
Lão quản gia cũng không dị nghị gì, thấy cô ta đau đớn ôm tay nhưng từ đầu đến cuối cũng chẳng hỏi han một câu, ý hận trong lòng Lục Nguyệt càng thêm sâu sắc.
Từ nhỏ đến lớn dù cô ta có lấy lòng thế nào đi nữa thì người trong trạch viện này cũng chán ghét cô ta!
Căn nhà rất lớn, dù sao cũng là chỗ ở của nhân vật lớn.
Để đi đến chỗ của Lục Quân phải đi qua mấy cái phòng khách, vài đình viện, vài gian nhà chính, vài cái ao, mất hơn hai mươi phút.
Lục Nguyệt càng đi càng phiền não, cuối cùng cũng nhìn thấy bác cả và thím câu cá bên hồ nước.
Quản gia dẫn người nói, nhẹ giọng nói “Tiểu Chu tổng đến”.
Lục Quân khẽ gật đầu, tiếp tục câu cá, cũng không lập tức chào hỏi Chu Nham.
Chu Nham cũng không hấp tấp, anh ngồi xuống tự rót cho mình một ly trà, nâng ly quan sát Lục Quân và Vân Giai.
Lục Quân và Vân Giai đã là người trung niên, trên mặt đã có nếp nhăn, tóc cũng hơi bạc trắng rồi nhưng vẫn không giấu được vẻ anh tuấn và sự xinh đẹp lúc còn trẻ, đều là người có ngoại hình tuyệt vời.
Hơn nữa đôi mắt cũng giống giống nhau, sao từ trước đến giờ anh lại không để ý đến chứ?
Lúc Chu Nham uống xong một ly trà, Lục Quân và Vân Giai cũng đã rút cần câu về.
Lục Nguyệt canh thời điểm tố cáo ngay lập tức: “Bá cả, thím, Chu Nham lại bắt nạt cháu! Hai người nhìn xem, anh ấy bẻ gãy cả tay của cháu rồi!”
Cô ta rất đau khổ, không cần phải ra vẻ đáng thương cho bọn họ xem.
Cô ta đưa cánh tay bị gãy qua cho họ nhìn, Vân Giai chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái: “Là do con chọc tức Chu tổng phải không.”
Lục Nguyệt nghẹt thở, cô ta luôn cảm thấy Vân Giai là người thích đối nghịch với mình nhất nhà họ Lục.
Trong lòng cô ta oán hận nhưng không thể hiện ra, bèn nũng nịu nói: “Thím à, cháu không có…”
Vân Giai né đi, không để cô ta chạm vào.
Cả người Lục Nguyệt cứng đời, cô ta rũ mắt oán hận Vân Giai.
Hai vợ chồng thu cần câu về rồi mới ngồi xuống bên bàn trà, quản gia thay trà lần nữa, Chu Nham tự mình rót đầy ly trà cho Lục Quân và Vân Giai.
Lục Quân cười hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Có chuyện ạ.”
“Hả?”
Chu Nham rũ mắt tự rót trà cho mình, tay anh rất ổn định, nghe được âm thanh trà róc rách được rót vào ly.
Giọng nói của anh cũng vậy, rất vững chãi, đã lâu Lục Quân chưa thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của anh, hình như lần trước là vì một cô gái.
“Cháu đến một mình.”
Lục Quân đối mặt với Vân Giai, hai người cười không nói gì, có thể khiến Chu Nham tự mình đến nhà họ Lục một chuyến thì xem ra có gì đó liên quan đến cô gái tên Yến Tinh Nghi rồi.
Lục Quân bình thản nhìn Lục Nguyệt đứng bên cạnh đang chịu đau đớn, chuyện cháu gái của ông ấy thích Chu Nham chẳng phải bí mật gì.
Mà tâm tư của Chu Nham dành cho ai không cần nói cũng biết.
Lục Nguyệt vừa về nước không lâu đã thành ra bộ dạng này, tám phần chắc là đi tìm cô gái kia gây rắc rối rồi, Chu Nham dẫn cô ta đến đây, đại khái chắc là muốn làm chỗ dựa cho cô gái kia.
Lục Nguyệt cười: “Vẫn như cũ, xung quan giận dữ vì hồng nhan.”
Vì muốn làm chỗ dựa cho Yến Tinh Nghi mà chạy đến tìm người trong nhà gây chuyện phiền toái như vậy, đây cũng không phải lần đầu Chu Nham làm thế.
Lúc đó Chu Nham dẫn Yến Tinh Nghi theo bên mình, ngoan cố đối đầu với nhà họ Chu suốt một năm.
Mà đại khái cũng do cô gái kia xuất hiện nên mới thúc đẩy anh trưởng thành nhanh hơn để nhanh chóng tự mình làm chủ được mọi thứ.
“Nhưng nếu cậu muốn tìm chỗ dựa cho cô ấy thì nên đi tìm em trai của chú, bố của Lục Nguyệt, tìm chú làm gì?” Lục Quân nâng chung trà lên uống, không ngờ rằng Chu Nham bỗng nói ra lời kinh động người khác: “Bởi vì người cô ta bắt nạt là con gái của hai người.”
Lục Quân ho khan dữ dội, Vân Giai kinh ngạc nhìn Chu Nham, ngay cả Lục Nguyệt cũng tạm thời quên mất cơn đau ở tay, không thể tin nổi nhìn Chu Nham.
Anh đang nói gì vậy!
Bác cả và thím… Con gái?
Yến Tinh Nghi đó?
Không phải cô là dã chủng sao?
Lục Quân và Vân Giai thật sự có một cô con gái, nhưng lúc con gái được một tuổi đã bị bắt cóc mất.
Bọn họ tìm rất nhiều năm nhưng không có bất kỳ đầu mối gì, đến hôm nay lòng như tro tàn nhưng vẫn không cam lòng tiếp tục tìm như cũ.
Dường như đã chuẩn bị chấp nhận việc cả đời này không tìm được rồi nhưng Chu Nham nói cái gì?
Con gái của họ!
Con gái của họ vẫn còn sống sao? Đang ở bên cạnh đó sao? Chính là… Yến Tinh Nghi đó sao?
“Không phải cô ấy họ Yến sao?” Bởi vì kích động nên Vân Giai đột nhiên nắm lấy tay Chu Nham, móng tay bấm vào tay của người đàn ông.
Bà ấy nhìn chằm chằm vẻ mặt lãnh đạm của Chu Nham, sợ rằng đó là giả, mà dù có là giả bà ấy cũng không bỏ lỡ tia hy vọng nào.
Đây là đứa con gái bà ấy nhớ nhung hơn hai mươi năm nay, là con gái bảo bối của bà ấy!
Mặc dù Lục Quân trầm ổn hơn Vân Giai một chút nhưng trông dáng vẻ vẫn rất ẩn nhẫn xúc động.
Chu Nham nhìn về phía Lục Nguyệt: “Lặp lại những gì cô vừa nói với tôi trong xe lần nữa.”
Lục Nguyệt sững sờ lắc đầu.
“Không thể nào, Yến Tinh Nghi chỉ là một đứa con hoang, sao lại là con của bác cả và thím được!” Điều quan trọng nhất là sao Yến Tinh Nghi có thể vượt qua cô ta? Sao có thể là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Lục được?
“Bác cả, thím, hai người đừng để Chu Nham lừa! Nhiều năm vậy rồi, không phải không có người đến trước cửa nhận là con gái hai người mà!”
Lời nói này của Lục Nguyệt khiến Lục Quân và Vân Giai tỉnh táo lại.
Đúng vậy, không phải không có, liệu có phải lại là chuyện không vui không?
Vân Giai chậm rãi buông tay Chu Nham xuống, Chu Nham cũng không vội phản bác lại, anh bình tĩnh hỏi Lục Quân: “Chú Lục, có phải chú từng qua lại với Du Ngưng không?”
Vân Giai cau mày nhìn về phía Lục Quân, ông ấy lập tức lo lắng nói: “Tiểu tử thối! Đừng nói bậy! Là Du Ngưng sống chết muốn dựa vào chú, từ trước đến giờ chú chưa từng đồng ý lần nào, trong lòng chú chỉ có thím của cháu thôi.”
Sắc mặt Vân Giai dễ nhìn hơn một chút.
Vẻ mặt của Chu Nham rất nghiêm túc: “Cái này có thể xác nhận được, con của hai người đã bị Du Ngưng bắt cóc vào năm đó, đương nhiên nguyên nhân có liên đến chú Lục.”
“Nhất định hai người sẽ hỏi tại sao cháu tra được chuyện này, cái này phải kể lại từ đầu.
Hai người cũng biết Du Ngưng đối xử không tốt với con gái, đây không phải bí mật gì, sau khi Du Ngưng rơi vào tay cháu, cháu đã điều tra rất nhiều, cũng thẩm vấn bà ta rất nhiều lần, bà ta có nhắc đến thân thế của Tinh Nghi.”
“Cháu tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra được