Cách chứng minh có rất nhiều, nhưng hiển nhiên Chu Nham đã nói rất rõ một cách, đương nhiên Yến Tinh Nghi cũng không để anh phải thất vọng.
Cũng không biết bao lâu, trên sàn phòng tắm lênh láng đầy nước, đều do nước trong bồn tắm tràn ra ngoài.
Yến Tinh Nghi nằm trong lòng Chu Nham để ổn định hơi thở, trông cứ như vừa trải qua một trận chiến khổ cực mệt mỏi vậy, cô cực kỳ kiệt sức.
Anh cười, càng thêm thích thú không nỡ buông tay.
Yến Tinh Nghi có chút tức giận gỡ tay anh ra: “Em mệt quá.”
“Hửm?”
“Không có dễ chịu gì cả.”
“Trách anh sao?”
“Sao không trách anh được.” Cô cắn vai anh, cái răng nhỏ cắn lên da thịt có chút đau nhưng cũng chịu được.
Chu Nham không đẩy ra, trái lại còn dịu dàng sờ tóc cô: “Xem ra em hơi mệt một chút.” Không còn sức lực gì cả.
Yến Tinh Nghi mở đôi mắt ướt át nhìn anh, Chu Nham đứng lên trước, anh không ôm cô lên giường ngay mà lót hai cái khăn tắm trên bệ bồn tắm rồi bế cô ngồi lên trên, dùng khăn lông lau sạch nước trên người cô.
Lúc làm xong, anh cũng không sờ loạn nhìn loạn, tỉ mỉ cứ như đang lau chùi tác phẩm nghệ thuật vậy, Tinh Nghi có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của anh.
Có những lúc Chu Nham rất xấu xa, nhưng cũng có lúc cực kỳ nghiêm chỉnh, như bây giờ biết cô đã mệt nên anh tuyệt đối sẽ không dày vò cô.
Nhưng vì anh hiểu rằng mình không thể chịu nổi bất kỳ cám dỗ nào của cô, vậy nên lúc lau người cho cô, nếu có thể không nhìn thì anh sẽ không nhìn.
Yến Tinh Nghi quyết định trêu chọc anh một chút, cô đưa một chân ra đặt lên trên đầu gối của anh.
Chu Nham ngừng động tác lại một lát, anh chậm rãi ngước mắt nhìn cô, một hồi lâu không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt trầm ổn nhìn cô, rất có uy lực.
Yến Tinh Nghi bỗng cảm thấy không cười nổi nữa, cô có tật giật mình rút chân về nhưng vẫn không phục, bèn đạp anh một cái: “Anh nhanh lên chút, em lạnh.”
Chu Nham lại rủ mắt tiếp tục lau cho cô, giúp cô mặc áo choàng tắm vào rồi sấy tóc.
Ngón tay thon dài của anh, là bàn tay được sống trong nhung lụa nên khớp xương rất rõ ràng, cực kỳ đẹp mắt.
Từng ngón xuyên qua sợi tóc, làn gió từ mấy sấy tóc lướt qua đầu ngón tay của anh thổi vào mái tóc của cô.
Anh tắt máy sấy tóc đi, ngón tay hơi ấm do bị gió của máy sấy thổi nhẹ nhàng vân vê lỗ tai cô.
Cũng chẳng biết tại sao, giọng nói của anh rất khàn: “Nhiệt độ vậy ổn chưa?”
“Ổn rồi anh.”
Anh tiếp tục sấy, ngón tay gảy gảy khiến Yến Tinh Nghi thấy rất thoải mái, cô hơi mơ màng buồn ngủ.
Sấy tóc khô xong, Chu Nham cúi người ôm cô, Yến Tinh Nghi ôm lấy cổ anh theo bản năng, cảm nhận được người đàn ông đã đặt mình lên giường nhưng lại không tắt đèn mà cởi đai lưng áo choàng tắm của cô ra.
Gáy của Yến Tinh Nghi chợt bị anh cắn, cô hơi giật mình đẩy anh ra, làm bộ khóc lóc: “Em mệt quá, em buồn ngủ rồi.”
Chu Nham nắm lấy bàn tay phản kháng của cô, giọng nói khàn khàn cực kỳ bình tĩnh: “Xem hành động vừa nãy của em thì có lẽ em không hề mệt chút nào nhỉ.”
Anh không cho cô cơ hội giải thích, chặn đường nói chuyện của cô.
Anh tắt đèn lớn, mở đèn ngủ nhỏ lên, ánh sáng có chút mập mờ phản chiếu cả căn phòng màu trắng tinh.
Hóa ra phòng ngủ của bọn họ trông huyền ảo như vậy, cô hơi ngây người ngắm nhìn, rồi chợt nghe thấy tiếng nói khàn khàn mất bình tĩnh của Chu Nham lọt vào tai mình: “Tặng cho em.”
“Để em ở nhà cũng có thể ngắm sao sao?”
Anh cười, hôn cô: “Ừ.”
Rất lâu sau Chu Nham mới cho cô ngủ, trước đó, anh phải cho cô hưởng thụ từng phút từng giây.
Cô ngủ rất say, nhưng Chu Nham không buồn ngủ chút nào, anh đắp chăn kín giúp cô rồi ra ban công phòng ngủ hút thuốc.
Thấy giọt nước mắt còn vương lại khi đã ngủ say của cô, anh khẽ búng tay hất tàn tro thuốc lá.
Không cẩn thận, lại chọc cô khóc rồi.
Nghĩ đến việc cô vừa mắng chửi anh là cầm thú các kiểu, Chu Nham khẽ cười.
Cô nào có hiểu, như vậy chỉ càng khiến anh muốn làm chuyện xấu hơn thôi.
Hút thuốc xong, Chu Nham chờ mùi thuốc lá phai hết, đánh răng rồi mới lên giường.
Anh cẩn thận ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Ánh đèn mập mờ tắt đi, trong bóng tối, Yến Tinh Nghi không nghe thấy câu nói dịu dàng “Anh yêu em” kia nhưng vẫn yên tâm chui vào trong lồ|\|g ngực của anh.
Dù vẫn còn đang mơ màng không có chút ý thức gì, cô cũng biết người đàn ông này là bến đỗ của mình.
Chu Nham vỗ nhẹ lưng cô, càng thấp giọng hơn: “Mãi mãi.”
…
Sáng sớm, Yến Tinh Nghi vừa đến căn cứ vũ đoàn đã được báo rằng có một nhân vật rất tài giỏi vừa đến vũ đoàn… Lục Nguyệt của nhà họ Lục.
Lúc biết tin tức này Yến Tinh Nghi thấy hơi bất ngờ, không phải Lục Nguyệt đang phát triển bên nước ngoài sao? Sao lại đột nhiên quay về nước chứ?
Tổng quản lý tập họp tất cả mọi người đến hội trường để hoan nghênh thành viên mới này, Yến Tinh Nghi cũng cần phải đi.
Yến Tinh Nghi vừa đến hội trường đã bị Lạc Trầm Hương kéo vào ngồi cùng, tỏ ý bảo cô nhìn trên sân khấu đi.
Yến Tinh Nghi thuận mắt nhìn sang, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng trên sân khấu, tổng quản lý đang nói chuyện với cô ta.
Cô ta không yên lòng đứng nghe mà hơi hất cằm, tỏ vẻ kiêu căng tìm kiếm gì đó dưới khán đài.
Lạc Trầm Hương hơi bận tâm hỏi: “Mình nghe nói quan hệ của hai người không tốt lắm hả?”
Yến Tinh Nghi ừ một tiếng, chuyện cô với Lục Nguyệt có quan hệ không tốt chẳng phải bí mật gì.
Nhà họ Chu và nhà họ Lục thân nhau mấy đời, trưởng bối nhà họ Chu có ý định cho Lục Nguyệt và Chu Nham cưới nhau nhưng Chu Nham vẫn luôn lẩn quẩn quanh Yến Tinh nghi.
Trong lòng Lục Nguyệt đương nhiên sẽ thấy không vui, cứ luôn đối nghịch với Yến Tinh Nghi.
Mấy năm trước cô ta bị Chu Nham tiễn ra nước ngoài nên cô mới yên tĩnh được một chút.
Cuối cùng Lục Nguyệt cũng nhìn thấy Yến Tinh Nghi ở khán đài, cô ta khinh thường cười lạnh, kiêu căng nhìn sang chỗ khác.
Trông cô ta cứ như đang nói nói gì đó với tổng quản lý vậy, tổng quản lý thì cúi người gật đầu.
Lạc Trầm Hương nắm chặt tay Yến Tinh Nghi: “Cô ta nhìn cậu kia, không lẽ muốn gây phiền phức cho cậu sao!”
“Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Cô còn lạ gì việc Lục Nguyệt gây phiền phức cho mình sao?
Chẳng lẽ cô lại sợ cô ta?
Kế đến tổng quản lý vui vẻ nịnh nọt phát biểu, nội dung phát biểu đương nhiên vẫn là giới thiệu Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt cũng không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc cũng như kiêng dè của người khác, cô ta chỉ cười khanh khách nhìn Yến Tinh Nghi, cứ như đang nói… “Tôi trở lại rồi đây.”
Yến Tinh Nghi lười để ý cô ta.
Sự coi thường của Yến Tinh Nghi khiến Lục Nguyệt rất tức giận, cô ta trực tiếp đoạt lấy mic của tổng quản lý, nhìn về phía Yến Tinh Nghi nói: “Yến Tinh nghi, tôi trở lại rồi, cô có muốn nói gì với tôi không?”
Cô ta ra sức muốn khơi mào chiến tranh, các thành viên của vũ đoàn đều nhìn sang Yến Tinh Nghi.
Vũ đoàn Senna cũng như vô số vũ đoàn khác, cũng chỉ tỏ vẻ hòa hợp thôi.
Đối với thiên chi kiêu nữ như Yến Tinh Nghi, đương nhiên có rất nhiều người muốn nhìn cô rớt đài, vậy nên ai cũng có vẻ mặt hóng hớt xem chuyện vui.
Yến Tinh Nghi có chút cạn lời với hành động của Lục Nguyệt, ở cùng với Chu Nham một khoảng thời gian dài, cô cũng học được cách bình tĩnh không sợ hãi khi gặp biến cô, cô vô cùng lãnh đạm hỏi ngược lại: “Tôi có nên nói gì đó không?”
“…”
“Tôi sẽ không để Chu Nham cho cô đâu!”
Hội trường lập tức yên tĩnh lại, rất nhiều người nín thở chờ câu trả lời của Yến Tinh Nghi.
Ai cũng biết quan hệ của Yến Tinh Nghi và Chu Nham không tầm thường, mặc dù lúc trước hai người họ xào xáo nhau nhưng hình như bây giờ đã tốt lại rồi.
Yến Tinh Nghi không thay đổi vẻ mặt nhưng chỉ có cô biết cô tức giận nhiều đến mức nào, phiền não đến cỡ nào.
Mười năm qua, cô