Đường Tư Tư ôm tập sách xuống lầu, ra cửa đến chỗ Tống Dịch.
Tống Dịch nhìn thấy cô đi ra đôi mắt không tự chủ sáng lên một chút, khóe miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt dừng ở trên người Đường Tư Tư không nhúc nhích.
Cô nhóc này tỉ mỉ trang điểm, không giống ngày thường khi đi học, anh nhìn ra được.
Đường Tư Tư bị anh nhìn đến không được tự nhiên, không thói quen cũng không quá tự tin bị anh nhìn chằm chằm như vậy. Trước kia cảm thấy anh có thể liếc mắt nhìn mình một cái đã có thể làm mình vui vẻ cả tuần, hiện tại thì. . .
Quá nhiều kích thích, không có cách ổn định tâm tình.
Nhưng cô vẫn làm bộ bình tĩnh đi đến trước mặt anh, vòng ra phía sau ngồi lên yên xe.
Nói: “Đi thôi.”
Tống Dịch chở Đường Tư Tư ra tiểu khu, chở cô đi ăn cơm trưa.
Gần giữa trưa ánh mặt trời nóng bức, đường nhựa bị ảnh mặt trời chiếu đến bốc lên hơi nóng.
Dọc đường đi hai người thảo luận ăn cái gì, cuối cùng là đi ăn pizza.
Đường Tư Tư vốn đang khẩn trương, bởi vì không tự giác mà nghĩ đến Tống Dịch có thể dắt tay cô ôm cô gì gì đó hay không.
Nói không chờ mong thì là giả, không chờ mong thì sẽ không nghĩ đến.
Lúc vào nhà ăn ngồi đối diện với Tống Dịch, khẩn trương và chờ mong đã chậm rãi biến mất.
Bởi vì Đường Tư Tư phát hiện bản thân thật đáng khinh dám có ý nghĩ xấu với Tống Dịch, anh căn bản không có một chút xao động, vừa nhìn liền biết anh chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này.
Vì thế, cô cảm thấy bản thân có tội nhúng chàm Tống Dịch.
Sọ não hỏng rồi mới có thể nghĩ Tống Dịch thanh lãnh làm loại chuyện đó với cô.
Anh không thích cô nhìn chằm chằm anh vậy làm sao anh có thể tiếp xúc thân mật với cô được?
Cho nên vẫn là cô ảo tưởng quá mức, chuyện này không có khả năng, Tống Dịch mới sẽ không tùy tiện nắm tay hay thân mật với một cô gái.
Anh và nam sinh bình thường không giống nhau, cứ cho là thích cô đi, nhưng tính tình vẫn là như vậy.
Người cao lãnh sạch sẽ và người thường không cùng một cấp bậc.
Vì thế Đường Tư Tư thả lỏng người, không nghĩ tới mấy cái đó nữa.
Trong lòng đã không còn chờ mong và ảo tưởng, ở bên cạnh Tống Dịch cũng thoải mái hơn một ít, sẽ không băn khoăn quá nhiều.
Cô thấy trong lòng Tống Dịch đây không phải hẹn hò, mà chỉ đơn thuần là học bổ túc.
Không phải hẹn hò, vậy có thể thả lỏng.
Hai người tựa như bạn học bình thường, cơm nước xong tìm quán trà sữa, ở trong quán tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Gọi trà sữa lấy bài tập ra, kế tiếp chính là “Vui sướng” làm bài.
Đường Tư Tư làm bài tập toán, đối với cô đây là môn khó nhất.
Tống Dịch ngồi bên cạnh, không tính là khẩn trương, nhưng lúc cánh tay hai người đặt trên mặt bàn, không cẩn thận sẽ chạm vào nhau.
Đường Tư Tư mới vừa làm một nửa bài tập, bị cánh tay Tống Dịch nhẹ nhàng cọ qua.
Ngòi bút dừng lại, suy nghĩ giải đề bị cắt ngang, đơn giản không muốn giải đề trực tiếp quay mặt sang bên cạnh, trộm nhìn Tống Dịch.
Xem lần một sẽ muốn nhìn lần hai.
Sườn mặt hoàn mỹ, thanh lãnh.
Không có nghĩ gì khác, nhưng làm người ta không nguyện ý dời mắt đi.
Sau đó ánh mắt dịch xuống dưới nhìn đến cổ hầu kết, áo sơmi nút thắt vẫn luôn thắt tới nút cao nhất, quần áo đều rất quy củ vô cùng đứng đắn.
“Nhìn đủ chưa?”
Đường Tư Tư thả hồn suy nghĩ bị tiếng nói của Tống Dịch làm cho giật mình, theo bản năng mà chột dạ, vội vàng thu hồi ánh mắt tay sờ ly trà sữa cầm lên đưa đến bên miệng uống một ngụm.
Đường Tư Tư uống trà sữa che dấu chột dạ, uống xong để ly xuống, tiếp tục nhìn bài tập, làm bộ mình không có phân tâm.
Tống Dịch lợi dụng thời gian đã làm xong một bài toán học, hiện tại buông bút dựa lưng lên ghế, hai mắt nhìn Đường Tư Tư, không nhịn xuống gọi một tiếng: “Đường Tư Tư.”
“Hả?” Đường Tư Tư quay đầu nhìn về phía anh, giả vờ trấn định.
Lại không biết trên môi dính một vòng bơ bọt biển màu trắng, kèm theo ánh mắt sáng ngời sạch sẽ, ngọt bên trong trộn lẫn chút ngốc.
Gương mặt Tống Dịch phóng đại trước mắt, Đường Tư Tư ngẩn ra.
Ngơ ngẩn mà nhìn Tống Dịch vẫn duy trì tư thế khoảng cách rất gần, cảm nhận được hơi thở của anh ở trên chóp mũi làm mặt cô ửng hồng, tim đập như trống bỏi.
Ánh mắt Tống Dịch như nước đảo qua chân mày cuối cùng dừng ở trên môi cô, thấp giọng hỏi: “Cố ý?”
Cố ý cái gì?
Đường Tư Tư không hiểu theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng khuôn mặt bị anh nắm lại không cho động đậy.
Đầu hơi nâng lên, cũng không biết anh có ý gì, Tống Dịch trực tiếp áp môi lên môi cô liếm sạch bơ bọt biển.
Một khắc kia, Đường Tư Tư cảm nhận miệng mình nóng một chút, đôi mắt bỗng dưng trừng lớn, ngốc một hồi lâu mới có phản ứng.
Động tác không phải theo bản năng nhắm mắt lại không phải đón ý nói hùa, mà là vội vàng lùi về sau né tránh.
Tay Tống Dịch rơi vào khoảng không, trong miệng có vị ngọt tươi mát.
Anh nhìn Đường Tư Tư hơi hơi chấn kinh bộ dáng thất thố, trên má đỏ hồng cực kỳ mê người.
Vì thế, muốn ôm cô vào trong lòng ngực, muốn nhìn bộ dáng càng đáng yêu càng ngốc nghếch của cô.
Muốn hôn cô, ôm cô.
Muốn cô.
Có một số việc anh nghĩ đến quá sớm, chỉ có thể trải qua dài dòng chờ đợi.
Ít nhất, phải chờ tới khi cô nhóc này thật sự trưởng thành.
.
Buổi tối nằm trên giường, Đường Tư Tư ôm chăn trằn trọc khó ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Tống Dịch hôn cô, quả thực sắp điên rồi.
Nụ hôn đầu tiên giống như không có, nhưng cảm giác gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ quá khẩn trương.
Cũng bởi vì khẩn trương, cô còn theo bản năng né tránh.
Lúc sau Tống Dịch đứng dậy đi toilet, trở về lại biến thành bộ dáng ngày thường.
Nhìn cô làm bài tập, đề nào không hiểu sẽ giảng cho cô nghe, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Đường Tư Tư không dưới một lần hoảng hốt, cảm thấy bản thân có phải là gặp ảo giác rồi không?
Cô vùi đầu xuống chăn, cưỡng bách bản thân không nghĩ đến Tống Dịch.
Buồn đến muốn nghẹn chết, vươn đầu lên hít mấy hơi thở. Ngủ không được, trở mình lấy điện thoại trên đầu giường.
Đã qua rạng sáng mười hai giờ, cô rất ít khi ngủ trễ như hôm nay.
Lướt điện thoại một hồi, phía trên màn hình có thông báo là tin nhắn QQ. Cô kéo xuống vào QQ, thấy tin nhắn của Tống Dịch mới vừa gửi: Ngủ không được có thể tìm tớ nói chuyện phiếm.
Thấy Tống Dịch cũng chưa ngủ, trong lòng Đường Tư Tư cân bằng một chút.
Cô gửi lại, có chút ý tứ làm nũng: Ừm, ngủ không được.
Tống Dịch: Suy nghĩ về tớ?
Đường Tư Tư nhìn dòng đối thoại, trong lòng rất ngọt, không trả lời mà hỏi lại: Cậu thì sao?
Tống Dịch thì rất trực tiếp: Tớ nghĩ về cậu.
Đường Tư Tư: Nghĩ cái gì về tớ?
Tống Dịch: Cậu xác định muốn nghe?
Đường Tư Tư không biết lời này của Tống Dịch có ý gì, hay là chính mình hiểu sai.
Cô không tiếp tục nói đề tài này nữa, tìm cái đề tài mới: Ba mẹ tớ tính muốn sinh cho tớ em trai, cũng có thể là em gái.
Đường Tư Tư nói chuyện với Tống Dịch cho tới ngủ, ngủ lúc nào cũng không nhớ rõ.
Buổi sáng mở mắt lên chuyện thứ nhất chính là tìm điện thoại, điện thoại bị cánh tay cô đè xuống chăn suốt một đêm.
Tìm được điện thoại mơ mơ màng màng mà mở khóa vào QQ, quả nhiên sau khi cô ngủ, Tống Dịch gửi cho cô rất nhiều tin nhắm, thấy cô không trả lời, cũng hỏi, “Ngủ?”
Xác định cô đã ngủ, cuối cùng gửi một nhãn dán sờ đầu, cùng hai chữ: Ngủ ngon.
Đường Tư Tư nhìn cái nhã dán sờ đầu, tưởng tượng thấy Tống Dịch nghiêm trang gửi nhãn dán sờ đầu, nhưng không tưởng tượng ra thế giới nội tâm của anh là như thế nào. Người này, cũng không thật sự giống bề ngoài thoạt nhìn cao lãnh như vậy.
Lại liên tưởng yêu đương với anh, chắc cũng sẽ không bị buồn chết hoặc là đông chết.
Ngón tay nhấn vào khung chat, Đường Tư Tư gõ vào một chữ: Tỉnh.
Tống Dịch phản hồi rất nhanh, tựa như vẫn luôn chờ tin nhắn của cô vậy: Đi rửa mặt đi, tớ lập tức đến, chở cậu ra ngoài ăn cơm.
Đường Tư Tư gửi cái nhãn dán đáng yêu, lại tiếp một câu: Tớ đi đây.
Gửi xong ném điện thoại xuống xốc chăn lên xuống giường, tràn đầy sức sống xỏ dép lê đi toilet rửa mặt chải đầu.
Một bên đánh răng rửa mặt một bên ca hát, rửa mặt xong bôi mỹ phẩm dưỡng da, lại đi tìm quần áo thay.
Hôm nay Đường Tư Tư không cố ý trang điểm, mỗi ngày đi học đều để mặt mộc, ăn mặc quần áo bình thường, rất nhiều thời điểm cô lười suy nghĩ phải mặc cái gì, nên trực tiếp mặc đồng phục.
Cho nên, ở trước mặt Tống Dịch không cần phải che lấp cái gì nữa.
Ngày hôm qua mặc bộ quần áo kia một ngày đều rất cẩn thận, luôn sợ làm dơ, rất không thoải mái.
Cô rửa mặt chải đầu xong, đơn giản thu thập một chút, lấy bài tập sách vở hôm nay cho vào cặp sách.
Đi đến trước gương cột tóc lên, lại tô một ít son môi.
Ra cửa trước chuẩn bị chờ Tống Dịch gọi điện thoại tới, Đường Tư Tư đeo cặp trên lưng đi xuống lầu, chạy đến trước mặt anh rất tự nhiên mà bò lên yên xe sau.