Kỳ thi khối mười một, đúng hạn tiến hành.
Phía trước khu dạy học có một hàng hoa quế, hiện tại là thời điểm hương thơm nồng đậm nhất.
Mùi hương theo gió bay vào phòng học, dừng ở chóp mũi kéo dài không tan.
Trường thi học sinh đều múa bút thành văn, không ai để ý hương thơm này đến từ đâu.
Đường Tư Tư khoanh đáp án tiếng Anh hết một đề lại một đề khác, bút chì 2B cọ xát, bàn tay co chuyển một chút đổi phương hướng tiếp tục đồ.
Giống như rất tự tin, lần này thi cũng không khó như trong tưởng tượng, thậm chí so với trước kia còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đề mục hơn phân nửa, một chút khó cũng không có.
Đề cuối cùng, cô có thể gập ghềnh viết ra quá trình giải đề, không biết kết quả có đúng hay không.
Chuyện học tập, Đường Tư Tư không có gì tài trí hơn người, nhưng có tâm thái tốt.
Mặc kệ là kiểm tra hay thi, từ trước tới nay cô chưa từng khẩn trương, cũng không sợ. Sẽ không bị áp lực lớn đến mất ngủ.
Cô chuẩn bị thật tốt, xách theo túi bài tập vào trường thi, làm xong rồi thì mặc kệ, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Bởi vì tố chất tâm lý vượt qua thử thách, cho nên thành tích các môn đều rất ổn, làm được chính là làm được, không làm được nhất định sẽ không làm được, rất ít khi xảy ra tình huống làm sai bài.
Thi hai ngày, tuy rằng chỉ là kiểm tra, nhưng cũng vẫn cứ có loại cảm giác binh hoang mã loạn.
Ngày 6 thi xong, ngày 7 sửa bài thi, ngày 8 kết thúc kỳ Quốc Khánh, điểm cũng được phát ra.
Ngày 7 lớp mười một chỉ học buổi sáng, buổi chiều và buổi tối nghỉ ngơi, bởi vì phải đuổi kịp tiết tấu ngày 8 bắt đầu học chương trình mới.
Ngày 7, buổi sáng hầu như không có giáo viên tới phòng học bởi vì ai cũng bận sửa bài thi.
Cũng chỉ có chủ nhiệm không có việc gì thỉnh thoảng tới xem, tùy tiện nói hai câu, để mọi người nhằm vào kỳ thi lần này nghĩ lại, đừng thi xong thì thả lỏng, một tháng thì tính là cái gì, giữa kỳ không thi sao?
Lời nói là nói như vậy, nhưng lúc này người chân chính học tập lại chẳng có ai.
Nửa ngày, trong phòng học vẫn luôn ồn ào.
Đi học im lặng được một chút, nhưng không đủ yên tĩnh, các loại âm thanh khe khẽ nói nhỏ.
Tất cả mọi người đều đang đối đáp án, dò hỏi nhau kiểm tra thế nào, sắc mặt đều khó coi, phảng phất người này còn thảm hơn người kia.
Mặc kệ là thi được hay không, học sinh đối với chuyện này tựa hồ đều thống nhất đáp —— Tôi thi không được, thi rớt rồi!
Mà người nói mình thi rớt, đa số đều có thành tích tốt.
Trộm xem tiểu thuyết truyện tranh, trộm chơi game, trộm đeo tai nghe nghe nhạc xem phim cũng có đống người.
Còn có người đang thương lượng buổi chiều đi đâu chơi, kiểm tra xong rồi, khẳng định phải đi ra ngoài giải tỏa một chút, bằng không sẽ nghẹn chết.
Đường Tư Tư ngồi im một chỗ, gác đầu lên bàn học, nửa khuôn mặt dán trên mặt bàn, nói với Mạ: “Cuối cùng cũng thi xong, tớ muốn ăn thịt.”
Mạ liếc nhìn cô một cái, “Ăn thịt gì?”
Đường Tư Tư chép miệng, biểu hiện ra bộ dáng rất thèm, “Gì cũng được, chỉ cần thịt ngon.”
Mạ biết Đường Tư Tư kiểm tra xong không thích đối đáp án, cũng không thích nói chuyện kiểm tốt hay không, cho nên cô ấy cũng không nói chuyện kiểm tra với Đường Tư Tư.
Quả thật kiểm tra đã qua, điểm nhiều hay ít cũng không có gì để nói.
Buổi chiều Đường Tư Tư không ra ngoài chơi, cô về nhà chui vào chăn ngủ một giấc.
Một giấc này ngủ rất ngon, tỉnh dậy cả người đều uể oải, xuống giường kéo bức màn trong phòng ra thấy sắc trời đã tối.
Nghe được bên ngoài có động tĩnh, cô hít mũi mở cửa phòng, lập tức nhìn thấy hai vợ chồng đi du lịch đã về đến nhà.
Cô xoa tóc, tiếng nói rất nhẹ mang theo giọng mũi, mở to mắt ra khỏi phòng, “Ba mẹ, hai người về rồi.”
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San còn tưởng rằng cô không có ở nhà, bây giờ nhìn thấy cô, tự nhiên hỏi câu: “Tư Tư, con ngủ bao lâu rồi?”
Đường Tư Tư mê mang quay đầu, không biết đang tìm cái gì, cuối cùng thấy Đường Hướng Văn bên cạnh cầm lấy cổ tay của ông nhìn nhìn, trả lời: “Bốn năm giờ rồi.”
Cố Tuệ San xách bao hành lý vào phòng, “Buổi tối con có còn muốn ngủ hay không vậy?”
Đường Tư Tư nghĩ nghĩ, “Ngủ, tại sao lại không ngủ?”
Cố Tuệ San nhìn về phía cô, càng phục.
Cơm chiều không ăn ở nhà, Đường Hướng Văn lái xe chở hai mẹ con tới quán cơm.
Đường Tư Tư nói muốn ăn thật nhiều thật nhiều thịt, vì thế người một nhà liền đi ăn thịt nướng.
Lúc ăn cơm, mỗi lần Đường Hướng Văn gắp một miếng thịt vào trong chén cho Đường Tư Tư, sẽ nói một câu: “Đây, bồi thường cho con.”
Đường Tư Tư: “……”
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đi ra ngoài chơi cũng còn nhớ rõ chuyện Đường Tư Tư kiếm tra, cho nên ở trên bàn cơm cũng tránh không được muốn hỏi cô: “Thi thế nào?”
Đường Tư Tư kẹp thịt chấm tương cuốn rau xà lách, một bên ăn một bên gật đầu, “Con cảm thấy khá tốt, cũng không biết có phải ảo giác hay không.”
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San nhất quán không muốn tạo cho cô áp lực, cũng giống ngày thường nói câu kia: “Bản thân cố gắng hết sức là được.”
Tuy nhiên vẫn sẽ có chờ mong, nói xong lại lập tức hỏi tiếp một câu: “Có thể chen vào trước hạng hai mươi của lớp không?”
Đường Tư Tư nhai thịt nhìn hai vợ chồng.
Nhai xong nuốt xuống, cô lắc lắc đầu, “Không biết.”
Hỏi nhiều cũng vô ích, tóm lại đã qua, chờ điểm xuống tự nhiên sẽ biết kết quả.
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San bỏ qua đề tài này, bắt đầu nói về hai người họ đi chơi có gì vui.
Cha mẹ phát cẩu lương, mỗi ngày Đường Tư Tư đều phải ăn, không muốn ăn cũng phải tạc cho cô một họng. Ai có thể tin cô bị cho ăn cẩu lương...
Lần thi này thời gian chấm bài không kéo dài, chờ tới ngày 8 toàn bộ bài thi đã sửa xong cũng ghi vào thành tích.
Còn sớm, người đọc sách thì không đọc sách, vô tư thoải mái chơi đùa, người để ý thành tích đều làm bộ không thèm để ý mà chờ phát bài thi.
Bắt đầu từ tiết thứ nhất là tiết toán, bài thi dần dần được phát xuống.
Đến buổi chiều tiết cuối, Tiết Minh Lễ kêu ủy viên học tập lấy giấy xếp hạng dán ở phía trước phòng học.
Rất nhiều người chen chúc đi xem, Đường Tư Tư xem thành tích của mình quả thực không thể tin được, xoa nhẹ đôi mắt vài lần. Tuy rằng biết được điểm bài thi của mình không tệ, nhưng không nghĩ tới xếp hạng cũng sẽ cao như vậy.
Không phải trước hai mươi, mà là trước mười.
Cô hạng tám.
Muốn điên mất thôi.
Ý cười ở khóe miệng áp không được, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống ngay lập tức dậm dậm chân mình.
Mạ xem xong đã trở lại, ngồi xuống bên cạnh cô, đẩy mắt kính, “Trời ạ, Tư Tư, cậu đứng thứ tám.”
Đường Tư Tư hít sâu một hơi, nhìn về phía Mạ, “Cậu nhéo tớ một cái đi, xem tớ có phải đang nằm mơ không.”
Mạ cười, mặc kệ cô, chen chân đá vào mắt cá chân của cô.
Mắt cá chân đau, Đường Tư Tư giơ tay sờ sờ mặt mình, “Không phải đang nằm mơ, đây là thật sự.”
Mạ còn đang cười, đột nhiên bò đến bên tai cô thấp giọng nói: “So với ở cùng Tống Dịch còn vui vẻ hơn sao?”
Cô chưa nói cho Mạ biết chuyện của cô và Tống Dịch, Đường Tư Tư lập tức buông tay xuống, dùng ánh mắt nhìn Mạ.
Mạ hiểu ý, nhỏ giọng giải thích một câu: “Hôm qua Triệu Tấn Bác đã nói cho tớ biết.”
Đường Tư Tư còn muốn nói nữa, chủ nhiệm lớp Tiết Minh Lễ đã đứng ngoài cửa làm cả lớp yên tĩnh lại.
Còn có một ít người ở phía trước xem phiếu điểm, nhìn thấy Tiết Minh Lễ thì thu hồi biểu tình trên mặt, nghiêm túc trở lại chỗ ngồi.
Trong phòng học an tĩnh lại, chợt vang lên tiếng chuông vào lớp phá lệ rõ ràng.
Tiết Minh Lễ đứng ở trên bục giảng, ánh mắt quét nhìn chúng học sinh, một hồi duỗi tay lau lau bảng đen, một hồi sửa sang lại hộp phấn.
Chờ tiếng chuông kết thúc, thầy mới mở miệng nói, bộ dáng rất nghiêm túc, “Rồi, vừa vặn phát xong phiếu điểm, mọi người nhìn kỹ rồi thầy thu lại.”
Lời này nói ra, phối hợp với vẻ mặt của thầy, làm thần kinh học sinh cả lớp đều căng thẳng.
Sau đó nghiêm túc chỉ kéo dài năm phút đồng hồ, Tiết Minh Lễ tự mình phá công trước.
Đang nói đến kết quả xếp hạng lớp, thầy còn xụ mặt, kết quả lại là: “Lớp chúng ta lần này thi rất tốt, đúng là không làm thầy mất mặt, đứng nhất.”
“Đứng nhất” thời điểm nói ra chính thầy cười trước, cười một chút dừng lại nhìn biểu tình của các học sinh.
Nghe thầy nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt của thầy, mọi người cũng nhẹ nhàng thở ra, cười cười, nói chuyện nói chuyện, thậm chí có mấy nam sinh ồn ào.
Lần này Tiết Minh Lễ trực tiếp nở nụ cười, không hề đè nặng, cười một hồi liếm môi một chút.
Thầy đứng ở trên bục giảng không nói chuyện, để mọi người thảo luận một trận, mới lên tiếng: “Nói xong rồi, im lặng.”
Chờ lớp yên tĩnh lại, nói: “Kết quả tháng này đã dán ở trước phòng học, chắc các em cũng đã