Bàn tay nắm vòng eo mềm mại, nhiệt độ cơ thể nóng xuyên thấu qua lớp vải mềm mỏng truyền tới lòng bàn tay.
Tống Dịch nâng eo Đường Tư Tư đem cô hơi hơi hướng lên trên, nghe được cô kêu tên của anh, là ngữ khí năn nỉ.
Lý trí cơ hồ đặt ở hai tiếng thở gấp gáp nói nhỏ hoàn toàn sụp đổ.
Muốn tìm về một ít lý trí, động tác hôn môi chậm lại.
Nghe có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, Tống Dịch buông tha môi Đường Tư Tư, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
Thực kỹ càng mà che chở cô ở góc chết, cho dù có người tới cũng chỉ có thể nhìn thấy một mình anh.
Đường Tư Tư cũng nghe tiếng động, cô nắm chặt áo Tống Dịch nằm trong lòng ngực anh, hô hấp gấp đến độ không thể đè nặng.
Tiếng bước chân ở cách đó không xa hơi dừng, nữ sinh nói chuyện không đi lại đây, mà là đi về hướng khác.
Mơ hồ nghe được, “Vừa rồi có hai người?”
Một người khác đáp, “Quá tối, thấy không rõ…”
Đường Tư Tư thở dài nhẹ nhõm, nếu không có Tống Dịch ôm, hai chân cô chắc đã mềm nhũn ngã xuống.
Tống Dịch nâng eo cô, ở bên tai thấp giọng nói, “Dọa cậu sợ rồi?”
Cái trán Đường Tư Tư ở trên ngực anh, lắc đầu lại gật gật đầu.
Hô hấp vẫn rất nặng, cô bị Tống Dịch gắt gao ôm vào lòng ngực, hai người dán sát vô cùng.
Tống Dịch giơ tay xoa xoa tóc cô, tiếp tục nói nhỏ ở bên tai cô, “Tư Tư, chúng ta xác định quan hệ yêu đương đi.”
Đường Tư Tư hơi ngốc, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong bóng đêm có thể nhìn thấy trong mắt anh có chút lấp lánh.
Ánh mắt của cô còn có một ít mê ly, nghi hoặc mở miệng hỏi: “Chúng ta không phải… Đã sớm yêu đương?”
Cho nên nói, quả nhiên chỉ có một mình cô tự cho là hai người đã yêu đương?
Tống Dịch cũng nhìn vào mắt cô, “Cậu không đáp ứng tớ, tớ cũng không biết cậu có thích tớ hay không, làm sao mà yêu nhau được?”
Đường Tư Tư nghe anh nói, không trả lời, sau đó tư duy nhảy lên đột nhiên hỏi câu: “Cậu nói… Yêu đương có thể ảnh hưởng đến học tập không?”
Tống Dịch lại cúi đầu hôn lên vành tai cô một cái, “Cùng tớ yêu đương, sẽ không.”
Hơi thở nóng hổi thở trên vành tai, ngứa.
Hiện tại Tống Dịch làm ra hành động thân mật đều sẽ làm cô căng thẳng, cô theo bản năng rụt cổ như con mèo nhỏ, đè thấp giọng nói vô thức chuyển tới học tập, “Vậy yêu đương với cậu, thành tích thi có thể trên hạng năm của lớp không?”
Tống Dịch bật cười, kéo ra một chút khoảng cách, “Ý của cậu là, có thể làm cậu thi trên hạng năm của lớp, thì sẽ đồng ý yêu tớ?”
Cô không có ý đó, không biết nói cái gì nên tùy tiện nói vậy thôi, anh lại tổng kết ra ý này?
Đường Tư Tư vội vàng lắc đầu, “Không phải, ở bên nhau là bởi vì thích…”
Đôi mắt Tống Dịch như phát sáng nhìn chằm chằm cô, ngữ khí cũng nghiêm túc lên: “Thích cái gì?”
Đường Tư Tư nhìn Tống Dịch, cảm giác rất mê hoặc, bởi vì anh của trước kia và anh của bây giờ rất khác nhau. Lúc hôn cô và hình tượng cao lãnh bình thường tương phản quá lớn, hiện tại còn truy hỏi cô vấn đề này.
Không khí ai muội quấy loạn ẩn nấp trong một góc, Đường Tư Tư cúi thấp đầu, nói ra một câu mà cô cho rằng đời này mình sẽ không bao giờ nói ra, “Thích cậu.”
Tiếng nói rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ lại vô cùng rõ ràng truyền vào tai Tống Dịch.
Anh đã sớm biết, nhưng chính tai nghe được lời này từ miệng cô, trái tim vẫn có chút khẩn trương, sau đó không chịu khống chế mà đập nhanh hơn, ở trong lồng ngực đập loạn.
Anh giơ tay nắm cằm Đường Tư Tư, để cô đối diện với mình, nói: “Đường Tư Tư, tớ không phải loại người chính nhân quân tử như trong tưởng tượng của cậu…”
Đường Tư Tư không rõ anh muốn biểu đạt cái gì, nhìn thẳng vào mắt anh: “Thì sao?”
Anh buông cằm cô ra, nhắm mắt lại, áp trán mình lên trán Đường Tư Tư, chóp mũi chạm vào nhau, thâm buồn nói: “Nếu một ngày nào đó tớ không khống chế được bản thân, cậu không cần khách khí cứ thẳng tay đánh tớ là được.”
Không chờ Đường Tư Tư phản ứng lại, Tống Dịch nhẹ nhàng thơm cô hai cái, rồi lôi kéo cô ra khỏi bãi bóng.
Gió đêm thổi không tiêu tan được nhiệt độ trên cơ thể, thanh xuân hormone còn thấp thoáng ở trong không khí.
Nắm bàn tay trắng nõn của cô trong lòng bàn tay, niết nhẹ, ngón tay đan xen kẽ, mười ngón tay đan vào nhau.
Đi đến sân thể dục bên cạnh không muốn buông ra.
Tiết Minh Lễ chiếu bộ phim điện ảnh kia, nội dung Đường Tư Tư chỉ nhớ rõ hơn nửa đoạn.
Lúc sau đã không có tâm tư xem phim.
Tan học, Cố Tuệ San cứ theo lẽ thường dành thời gian đi rước con gái.
Nhìn cô cõng cặp sách ra trường học, dùng xe điện chở cô về nhà.
Dĩ vãng đi trên đường, Đường Tư Tư sẽ dong dài kể rất nhiều chuyện trong trường học cho Cố Tuệ San, hôm nay ngồi ở trên yên sau lại rất yên tĩnh.
Cố Tuệ San lường trước có thể là cô thi không tốt, nên tâm tình không tốt, cho nên biểu hiện ra ngoài cũng không tốt.
Hôm nay Đường Tư Tư yên tĩnh có chút không giống ngày thường.
Cố Tuệ San thấy cô mãi vẫn không lên tiếng nên đành hỏi một câu: “Tư Tư, có phải là thi không tốt?”
Đường Tư Tư ngồi ghế sau luôn trong trạng thái thất thần, híp mắt đón gió. Gió có hơi lớn thổi tan tiếng nói của Cố Tuệ San làm Đường Tư Tư nghe không rõ.
Nhưng cô nghe được Cố Tuệ San nói chuyện, nên duỗi cổ về phía trước hỏi: “Mẹ nói gì? Con không nghe rõ.”
Cố Tuệ San nhìn con đường phía trước, nghĩ tại đây hỏi chuyện này để làm gì, vì thế quay đầu nói một câu: “Không có gì, về nhà rồi nói sau, con ngồi xong đi.”
“Dạ.” Đường Tư Tư đáp, “Đã ngồi xuống.”
Về nhà tới gara đổ xe, Cố Tuệ San và Đường Tư Tư trước sau lên lầu, dong dài với cô: “Vốn dĩ hôm nay thân thể mẹ không thoải mái, định kêu ba con đi đón, kết quả ổng tăng ca.”
Đường Tư Tư phản ứng kỳ lạ, nắm chặt quai đeo cặp tiếp tục đi lên, “Mẹ và ba tạo người thất bại?”
Cố Tuệ San dẫm lên thang lầu quay đầu liếc cô một cái, “Con nhóc này, hiểu biết không ít nhỉ?”
“Hừ.” Đường Tư Tư cúi đầu, “Con cũng đâu phải đồ ngốc.”
Cố Tuệ San thấy tâm tình cô khá hơn, nên trực tiếp không nói chuyện thi cử với cô. Nghĩ chờ cô tự mình chuẩn bị sẵn sàng, chủ động nói ra. Nếu cứ đuổi theo hỏi, trẻ con vốn dĩ thi không tốt, vậy trong lòng khẳng định càng không thoải mái.
Vì thế Cố Tuệ San không hỏi đến thành tích, về nhà còn tự làm đồ ăn cho Đường Tư Tư.
Đường Tư Tư ăn cơm, bà rửa mặt đi ra, Đường Tư Tư cũng đã ăn xong, vì thế bà lại thúc giục Đường Tư Tư đi rửa mặt.
Chờ Đường Tư Tư rửa mặt xong, Đường Hướng Văn cũng vừa lúc tăng ca về đến nhà.
Cha con hai người gặp ở phòng khách, Đường Tư Tư cười: “Ba đã về rồi.”
Đường Hướng Văn tăng ca nói đã ăn cơm chiều tại chỗ làm, cho nên Cố Tuệ San không suy xét ông có ăn cơm hay không.
Thấy ông về nhà, để ông ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, tìm quần áo cho ông rồi đuổi ông đi tắm rửa.
Thúc giục Đường Hướng Văn đi tắm rửa, Cố Tuệ San một mình coi TV ở trong phòng.
Xem TV ở phòng khách sợ ảnh hưởng Đường Tư Tư học tập hoặc là ngủ, cho nên bà luôn xem TV ở phòng ngủ.
Chờ Đường Hướng Văn tắm rửa đi ra, đã xem hết một tập phim.
Bà dịch người sang bên cạnh, nhường chỗ chờ Đường Hướng Văn lên giường, mới nói với ông: “Lần này Tư Tư thi kết quả chắc không tốt, lúc em đi đón nó cũng không thấy nó cười. Em hỏi nó một câu nó cũng không nghe được, em cũng không hỏi lại, sợ kích thích nó.”
“Có thể là tâm tình không tốt, nếu không điểm thi sẽ thành cái dạng gì?”
Đường Hướng Văn biết tính cách của con gái mình, đỉnh đạc, rất ít thương tâm khổ sở. Nếu tâm tình thật sự kém, vậy điểm thi nhất định phải vô cùng thấp.
Cố Tuệ San lắc đầu, “Chờ nó tự mình nói đi.”
Cố Tuệ San vừa nói xong, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Giọng nói Đường Tư Tư ở bên ngoài, “Ông Đường, bà Đường, con có thể vào không?”
Cố Tuệ San lập tức thu liễm thần sắc, giọng nói thanh thanh, “Vào đi.”
Then cửa màu bạc chuyển động 90 độ, cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, một cái đầu từ kẹt cửa ngó vào.
Đường Tư Tư không đi vào, duỗi đầu nhìn Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San ngồi ở trên giường, nhếch miệng cười, “Ba, mẹ, con có tin tức tốt đây.”
Còn có tin tức tốt? Cố Tuệ San tò mò, “Tin tức tốt là gì?”
Đường Tư Tư vẫn cười, “Trước tiên hít sâu một hơi, con nói ra hai người không được quá kích động.”
Cố Tuệ San mặc kệ cô, “Nói nhanh!”
Đường Tư Tư nâng đầu, lông mày nhướn thật cao, vẻ mặt đắc ý,