Sau khi đứa trẻ đi, không bao lâu sau tất cả mọi người cũng đã đến, một số ảnh vệ canh gác phía ngoài, trong ngôi chùa hoang Đại Vu Qua tỏ vẻ lo lắng yên lặng không nói gì, Trác Vỹ Ân luôn miệng bảo y yên tâm, nếu người kia không phải thì vẫn tiếp tục tìm, tìm đến khi nào được thì thôi...!"Sư huynh đã làm hết sức có thể, về sau cũng sẽ không hối tiếc, không phải sao? Thôi mà sư huynh đừng buồn nữa"
Thực ra y không buồn chỉ là có chút lo lắng mà thôi, dù kết quả thế nào thì y cũng vui vẻ đón nhận, những lời Trác Vỹ Ân vừa nói y đều đã từng nghĩ qua.
Kênh Siêu đã nghe Trác Vỹ Ân kể sơ qua một lần, nhìn thấy Đại Vu Qua như vậy thì đồng cảm thở dài, nói với Tự Giải Ngâu.
"Ta đã cho người bố trí xung quanh căn nhà đó, tiếp theo chỉ chờ mệnh lệnh của huynh"
A Cửu sốt sắng.
"Sáng mai trước để thuộc hạ dẫn người vào xem thử"
Tự Giải Ngâu không vui cũng chẳng buồn, ôn hoà bình thản nói.
"Để đích thân y đi đi, chúng ta chỉ ở phía sau làm trợ thủ"
Cầu cho y được như ý nguyện...
_____
Trời còn chưa sáng, người trong lòng đã rục rịch thức giấc, hắn vỗ về lưng y.
"Còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi"
Đại Vu Qua không trả lời mà khép mi ngủ tiếp.
Trác Vỹ Ân ngủ ở gần cửa, do lạnh nên co rúc người lại, tay ôm đầu gối khẽ rên hừ hừ.
Kênh Siêu ngủ ngồi, cách xa hắn mấy bước chân.
Vốn dĩ giấc ngủ của gã đã rất nông, tiếng rên kia không nhanh không chậm khiến gã lại đau đầu.
Áo choàng và áo ngoài của Kênh Siêu sớm đã dùng trên thân Trác Vỹ Ân, trên người gã giờ đây chẳng còn lại gì, nhìn quanh một lượt, Kênh Siêu bèn quơ lấy một bó rơm khô to bự ở sát vách tường quăng bừa lên người hắn, *soạt* một tiếng không còn thấy Trác Vỹ Ân đâu.
Kênh Siêu ngồi xuống lưng tựa vào tường, tay khoanh trước ngực, đôi mắt hờ hững bắt đầu khép lại.
A Cửu nhìn thấy toàn bộ quá trình đó thì lắc lắc đầu, chậc lưỡi vài lần...!Quá nhẫn tâm.
Vẫn là chủ tử của mình có nhiều ưu điểm hơn.
Trời sáng hẳn rồi mà bầu trời lại quá đỗi âm u, đến một tia nắng cũng buồn chiếu xuống, căn nhà gỗ từ lúc gà gáy tiếng đầu đã bị nhóm ảnh vệ không tiếng động tập kích dễ dàng khống chế.
Đôi vợ chồng già cùng hai đứa trẻ cũng không cần phải chịu cái giá lạnh ngoài sân nữa, bên trong vị phu nhân đôi mắt ướt đẫm, nắm chặt lấy khăn