"Mẫu thân, là hài nhi bất hiếu để mẫu thân phải chịu cảnh giam cầm bao nhiêu năm qua" Đại Vu Qua dập mạnh đầu xuống đất.
Mã Dung ngồi xuống ôm choàng lấy y nức nở nói.
"Do mẫu thân không thể bảo vệ được con, đều do ta, tất cả đều do ta...!Hài tử đáng thương của ta"
Tình mẫu tử quả thật rất thiêng liêng, chẳng có từ nào có thể miêu tả được nó.
Tự Giải Ngâu cảm thấy an lòng, thực tâm thực dạ chúc mừng cho y...
Cảnh tượng vừa đau lòng vừa vui vẻ khiến người ta không khỏi cảm động.
Trước khi ra về Tự Giải Ngâu để lại ít ngân lượng cho hai ông bà rồi mới rời đi, đám người bị trói cũng được A Cửu áp giải giao cho quan phủ.
Đến chạng vạng đoàn người của Tự Giải Ngâu đã xuất phát ra khỏi thôn Vĩnh Trị, đang trên đường trở về phủ Vạn Lạc.
Bên trong xe ngựa Mã Dung ở riêng một xe, tâm tình vô cùng tốt, cuối cùng bà cũng gặp được con trai của mình, điều mà bà nghĩ rằng đến chết cũng không thể thực hiện.
Nhớ lại những gì Đại Vu Qua đã nói, Đại Lục Vương thân mang trọng tội giờ ngọ ba khắc ba ngày sau sẽ đem ra xử trảm, bà nhìn ra cửa sổ xe đôi mắt mông lung, vẻ mặt lúc Đại Vu Qua nói chuyện đó với bà như đang kể chuyện của người khác chứ không liên quan gì đến y, nhưng sâu trong đáy mắt y, nỗi buồn khó tả của y bà điều có thể nhìn thấy.
Xe ngựa chở Tự Giải Ngâu và Đại Vu Qua dẫn đầu đi trước.
Lúc nãy mẫu thân còn muốn nói gì đó, bà vừa hỏi đến Đại Lục Vương y chỉ cúi đầu kể qua loa một lượt...!là do y không muốn nhắc tới ông ta, không muốn mẫu thân biết đến mối quan hệ giữa y và phụ thân xấu đến mức nào, hiện tại y cũng chưa xác định được mức độ tình cảm của bà và ông ta ra sao.
Vì cảm xúc vui buồn lẫn lộn, y lấy cớ lảng tránh sang chuyện khác, bây giờ nghĩ lại có chút chột dạ.
Thấy Đại