Ta Minh Uyên căn đúng giờ bước vào, vừa lúc thấy được một chiếc hồ lô quen mắt.
Bề ngoài nhìn qua chỉ là một cái hồ lô bình thường, nhưng thực chất nó đã phải trải qua bắc địa vạn trượng trên núi cao hiểm trở, trăm năm mới kết thành. Năm đó có một kiếm tu nhỏ tình cờ đi ngang qua, nhặt được, đem tặng Tạ Minh Uyên.
Tạ Minh Uyên không ngờ rằng mình còn món đồ chơi này, y tùy tiện tìm được trong đan thất nên cứ vậy mà dùng.
Thiếu chủ mở nắp, lấy đan dược bên trong ra. Y mới luyện vài viên đan phẩm cấp thấp, đặt trước mắt đan sư bình thường có lẽ cũng không thu hút.
Đan sư trên lục địa nhiều vô số, nhưng đan sư cao phẩm thì lại hiếm như lông phượng sừng lân.
Luyện dược khó thành, đan sư bình thường mười lần luyện được thành công một lần đã là chuyện không dễ, sơ suất một chút là công sức đều đổ sông đổ biển. Mặc dù Tạ Minh Uyên là đồ đệ đệ nhất đan sư nhưng ngay cả sư phụ hắn, cũng luyện năm lần bảy lượt mới thành.
Mà Tạ Minh Uyên, mới thử vài lần đã ra.
Note: Phần này tác giả tính theo số phần trăm, cá nhân mị thấy để vậy không hợp bối cảnh lắm nên mạn phép chỉnh lại.
Thiên phú này không khỏi quá mức đáng sợ...
Tạ Minh Uyên định trả hồ lô lại chỗ cũ, ai ngờ đụng mặt khách không mời mà đến, tông chủ đang từ cửa bước vào.
Bạch y, Xuyên Thâm kiếm.
“Sư huynh…” Tạ Minh Uyên thất thần đuổi theo, sắp chạm đến người ngoài cửa thì sực tỉnh, vội vàng lui lại vào bước, cố ra vẻ bình tĩnh nói, “Tông chủ khi nào xuất quan? Hôm nay đột nhiên ghé qua đan các, hẳn là có việc gì sao?”
Tông chủ Tuyệt Tình tông xoay người, hắn là phụ thân thiếu chủ, dung mạo hai người giống nhau đến bảy phần chỉ là khí chất trên người tông chủ thập phần nghiêm túc lạnh nhạt, đáy mắt như hồ băng ngàn năm sâu không đáy.
Tầm mắt tông chủ dừng lại trên hồ lô y đang cầm.
Trong lòng Tạ Minh Uyên thầm căng thẳng, đang tính toán xem phải giấu đồ vật đi chỗ nào