Nhị Công Tử Thiên Môn Sơn

Chương 16


trước sau


 
Chuyến này nhị công tử xuống núi chỉ vì muốn tìm dược liệu luyện đan.
Tuyệt Tình Tông là môn phái có từ thời thượng cổ, tàng thư các cực lớn.
Hắn vì muốn chữa linh mạch toàn thân mình đã ở tàng thư các đọc hơn một ngàn đan phương, rốt cuộc tìm thấy một vật được nhắc tới khá mơ hồ, thiên nhân thượng cổ đời trước từng sở hữu, Đoạt Thiên Địa Tạo Hóa đan.
Tạo Hóa đan có sức tẩy tủy cực mạnh, có thể khôi phục linh mạch hắn nhưng không thể trị tận gốc đan phù vỡ nát. Đoạt Thiên Địa Tạo Hóa đan có thể khiến người khác thay xương đổi thịt.

Đáng tiếc sớm đã thất truyền.
Nhị công tử điên cuồng tìm vô số đan phương, càng tìm, phỏng đoán nguyên nhân thất truyền trong lòng ngày càng rõ.
Ngàn năm thậm chí vạn năm, Tu Tiên giới có quá ít đan sư kinh tài tuyệt diễm, vô tình khiến Đoạt Thiên Địa Tạo Hóa đan thất truyền, nếu như có được loài linh thảo kia, có lẽ đan dược này sẽ lại xuất thế.  
Tiếp theo là vấn đề lửa. Người tu tiên chung quy không phải tiên nhân, không có tiên hỏa, dĩ nhiên không thể luyện thành tiên dược.
Nhị công tử cũng chỉ dám nghĩ, không dám ôm một chút hy vọng nào. Hắn vốn định khôi phục linh mạch mới tính đến chuyện sửa chữa đan điền, thẳng đến ngày thiếu chủ cho hắn ngọn lửa kim sắc ấy.
 
Mũi kiếm xé gió đâm thủng đỉnh đầu yêu vật, đóng đinh nó trên mặt đất. Nọc độc bắn tung tóe, cây cỏ xung quanh nhanh chóng bị ăn mòn, bốc ra một luồng khói đen khó ngửi.
Thiếu chủ mặt không cảm xúc rút kiếm ra, phi thân đi lấy dược thảo bên kia bờ.
Chỉ nhụy trắng thuần, cánh hoa như lân, có kịch độc, tên là Xương Mu Bàn Chân thảo.
Y và nhị công tử phải phá vô số bí cảnh, qua rất nhiều ngày mới lấy được vài cọng.
Quả nhiên là kiếm tu, bá đạo

hoàn bá đạo, nhị công tử còn chưa động người này đã đâm xuyên kiếm qua kết giới, sạch sẽ mà lưu loát.
Thiếu chủ Tuyệt Tình Tông tu vi cao thâm, không hổ là thế hệ nhân tài kiệt xuất.
Nhị công tử đi phía sau tu bổ lại trận pháp, y thấy hắn cực nhọc, mũi kiếm liền không tự chủ hoàn hoãn đi.
Hái được cỏ rồi, hắn bỗng nhớ đến lời dặn dò của nhị công tử, lưu lại hai cây non, quay lại đã thấy người kia đứng xa xa nhìn mình.
Lo lắng sao? Cho nên mới nhìn không chớp mắt, một tấc không rời...Nghĩ đến đây trong lòng y bỗng tràn ngập mềm mại, không khí xung quanh dường như cũng nhu hòa đi, tay cầm kiếm của thiếu chủ vô thức buông lỏng.

Biến cố đột ngột phát sinh.
Xà yêu vốn nằm bẹp trên mặt đất bất ngờ nhổm dậy, cái đuôi dài vút ra, đánh thẳng đến phía lưng thiếu chủ.
Nhìn kĩ mới biết, chiếc đuôi kia hóa ra là một cái đầu khác của nó.
Thiếu chủ phát hiện lập tức xoay người vung kiếm, đáng tiếc là đã muộn, đầu rắn quá gần, dù có chém đôi nó đi chăng nữa cũng không tránh khỏi dính chút nọc độc.
Nếu né, sẽ khiến nhị công tử bị thương. Trốn không xong, vậy thì chắn đi.
Nào ngờ, đúng lúc đầu rắn sắp cận kề, một bóng người đột nhiên xuất hiện, che trước mặt y, hứng trọn nọc độc bắn ra.
Là nhị công tử.
Nhưng thiếu chủ tình nguyện người này là mình.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện