Có lẽ nửa đời của thiếu chủ quá mức trôi chảy nên ngẫu nhiên gặp chút rắc rối đã cực kì tự trách. Khác hẳn nhị công tử, tư tưởng hắn khá thoáng, dù thì mù thôi, cũng không phải chuyện gì quá lớn lao. Huống hồ, không phải không có cách trị.
Đúng vậy, trong lòng thiếu chủ tưởng vô phương cứu chữa, nhưng thực chất, có thể khỏi.
Tính cách kiếm tu phần lớn đã ăn sâu bén rễ, dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, được tông môn sủng ái nên một lòng tu hành, thói quen làm việc cũng có phần thô bạo bất chấp hậu quả.
Tự rời núi tìm thuốc, nhị công tử ít nhiều sẽ thăm dò tính cách của y, người ngày vô luận là phá kết giới hay tru sát yêu thú, đều vô cùng dễ dàng.
Nếu quá mức trôi chảy, sẽ khó tránh khỏi buông lỏng cảnh giác. Gặp biến cố rồi, sẽ bị người khác dễ dàng nắm trong tay như con cờ.
Thiếu chủ lại không vĩnh viễn là thiếu chủ, đến đời tông chủ tiếp theo, để ngồi lên được chức vị đó không chỉ cần tu vi suông.
Trong lòng nhị công tử thầm nghĩ vậy vì khi thấy yêu thú hai đầu đánh lén, hắn nhịn lời nhắc nhở xuống, âm thầm bối trí trận pháp ở lòng bàn tay.
Nhị công tử cảm thấy mình thật đê tiện, khác hẳn thiếu chủ không chút phòng vệ. Hắn dường như đang cố ý lợi dụng lòng tin của thiếu chủ, nên phá lệ áy náy.
Nhị công tử vừa sợ y biết, vừa muốn y biết, cho dù có là người thân cận nhất cũng sẽ có ngày phản bội ngươi...
Nhưng nhìn bộ dáng tự trách của thiếu chủ, nhị công tử chỉ thấy trong lòng tràn ngập hối hận, không nhịn được siết chặt vòng tay, “Dịch Thù, không phải lỗi của ngươi. Tìm thuốc cũng thế, là tự ta muốn đi. Vốn dĩ ngươi có lòng tốt muốn giúp, muốn che chở, bảo