Nhị Công Tử Thiên Môn Sơn

Chương 17


trước sau


 
Nhị công tử tỉnh lại sau cơn mê, theo bản năng muốn sờ hai mắt của mình. Rất đau, cảm giác duy nhất dư lại chính là đau, giống như có người ép bàn ủ vào tròng mắt hắn, đau đến mức nhị công tử kêu ra tiếng.
Tay hắn bị người khác đè lại, nhưng thân thể đã khôi phục thần trí càng khiến hắn không tự chủ giãy dụa, như muốn chạy thoát khỏi nơi này.
“Vân Khanh, Vân Khanh, đừng chạm vào…”Người nọ vội vàng nói, đau đớn ôm lấy thân hình đang giãy dụa của hắn.
Náo loạn một trận, nhị công tử không nhịn được ngất đi.

Thiếu chủ lúc này mới có cơ hội cho hắn uống đan dược, đan dược phát huy tác dụng, đau đớn bủa vây đột ngột ập đến khiến hắn khó lòng chống đỡ, đành bỏ thêm cấm chú.
Di Hoa Tiếp Mộc chi dược, chuyển dời tất cả đau nhức của nhị công tử lên người thiếu chủ.
Hắn nhẹ nhàng lau máu trên mặt nhị công tử đi, thay bộ y phục đẫm mồ hôi kia ra, tiếp tục ôm chặt người trong lòng.
 
Nửa đêm, nhị công tử tỉnh. Hắn không còn đau nhưng khi mở mắt ra, chỉ thấy một màu đen thẳm.
“Dịch Thù?” Nhị công tử mở to cặp mắt vô thần, khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng, chỉ có đôi tay vô thức sờ soạng.
“Ta đây, đừng sợ.” Thiếu chủ nắm lấy tay hắn, đặt vào tay mình rồi đổi thuốc, siết chặt bàn tay kia, “Mắt còn đau không?”
Nhị công tử lắc đầu, “Không đau.” Hắn như hiểu được tâm tư thiếu chủ, nói, “Khi đó trong tay ta đã bối trí trận pháp, gạt đi hơn phân nửa nọc độc, chỉ bị trúng một chút thôi.”
Thiếu chủ sờ đầu hắn, ôn nhu đáp, “Độc còn chưa hết, ngủ thêm đi.” Rồi dựa người nhị công tử vào ngực mình.
Trong lòng thiếu chủ biết rõ, đôi mắt ấy của nhị công tử, không thể chữa được nữa. Cho dù chỉ bị dính chút ít nhưng tròng mắt đã bị ăn mòn, khô héo, vô phương phục hồi.
Huống hồ thân thể nhị công tử không khác nào phàm nhân.
Phàm nhân không có tu vi tựa như một cái phiễu không đáy, có cho bao nhiêu linh lực, cũng là dã tràng xây cát.
Phàm nhân vô pháp tu tiên,

mãi mãi chỉ có thể là phàm nhân.
Nhị công tử trong lòng cũng hiểu, cho nên im lặng không hé răng, lặng lẽ tiếp nhận sự thật này.
Chẳng nhẽ chỉ có thể gửi hy vọng mờ mịt đến Đoạt Thiên Địa Tạo Hóa đan?

Có lẽ vì đôi mắt không thể nhìn được, nhị công tử càng thêm ỷ lại thiếu chủ. Hắn như một đứa bé lần đầu tiếp xúc với bên ngoài, ở thế giới xa lạ này hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Muốn luôn luôn đi cạnh thiếu chủ, muốn nắm chặt tay hoặc góc áo y.
Thiếu chủ là nơi duy nhất hắn có thể dựa vào.
Một ngày, thiếu chủ nói, “Bỏ đi.”
Nhị công tử ngẩn người, hắn quay mặt về phía thanh âm thiếu chủ phát ra, nhất thời tưởng mình nghe lầm.
“Trở về đi, Tạ sư thúc sẽ chữa khỏi cho ngươi.” Thiếu chủ nói, “Ngươi muốn tìm dược, ta sẽ tìm giúp ngươi.”
“Ta không về…” Nhị công tử hốt hoảng buông lỏng bàn tay lôi kéo thiếu chủ, lui về phía sau, suýt bị vướng ngã vào cục đá trên mặt đất, may thay thiếu chủ kịp thời đỡ lấy hắn.
Hai người lâm vào trầm mặc quỷ dị, cuối cùng, thiếu chủ lên tiến phá vỡ cục diện bế tắc.
“Ngươi biết không, sau hôm đó ta vẫn luôn rất sợ, sợ ta không bảo vệ được ngươi, sợ vạn nhất…” Thiếu chủ ôm chặt người trong lòng, nhị công tử lúc này mới phát hiện, cả người y đều khẽ run lên, thiếu chủ Tuyệt Tình Tông trước nay chưa từng chật vật, vậy mà thanh âm lúc này thậm chí còn mang theo nức nở, “Mấy ngày nay ta vẫn luôn nghĩ, nếu ta nỗ lực tập luyện thêm một chút, kiếm pháp tu vi cao thâm hơn một chút, ngươi sẽ không bị thương đến vậy. Ta...rất hối hận…”
vvvvv


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện