Nhị Công Tử Thiên Môn Sơn

Chương 4


trước sau


 
Trong trí nhớ nhị công tử, hắn không hay thân cận với phụ thân, thậm chí xa cách, huynh trưởng tưởng chừng phải mỗi bên gánh một vai.
Thiên Môn Sơn và Tuyệt Tình Tông cùng một mạch, tông chủ sư thừa Tuyệt Tình Tông nên tâm lãnh tình mỏng, nhạt nhẽo với hắn, lãnh đạm với người ngoài.
Khi còn bé huynh trưởng đã nhiều lần an ủi nhị công tử nhưng nhị công tử biết, tông chủ vô luận đối đãi người khác thế nào, với mình chỉ có sự lạnh nhạt thờ ơ, thậm chí không muốn nói một lời.
Người tu tiên thường có năm dài tháng rộng, tông chủ Thiên Môn Sơn tuổi tác bối phận tuy cao nhưng dung mạo lại trăm năm như một ngày, liếc mắt là thấy na ná nét nhị công tử, chỉ có thần sắc luôn nhuốm màu tang thương.

Nhị công tử khi còn bé cực kỳ sùng bái phụ thân mình nhưng tình cảm chân thành ấy lại bị đối phương nhẫn tâm hắt hủi, cứ vậy, tuy mang danh nghĩa phụ tử nhưng có lẽ còn kém cả huynh đệ đồng môn.
Trước mặt bị tông chủ chĩa kiếm, đối diện tầm mắt lạnh lẽo, trong lòng hắn không có nửa phần hoảng sợ hay mất mát.
Có lẽ một khi đã buông bỏ mọi chờ mong, đối diện người này, hắn rất khó có thể dao động sinh gợn sóng.
Mũi kiếm trên cổ tiến thêm vài phần, sau đó trên cổ truyền đến đau nhức bén nhọn da thịt, hắn nghe thấy tông chủ lạnh giọng hỏi, “Ngươi đã từng tu luyện công pháp trên vách đá chưa?”
Cảm thấy tông chủ ẩn ẩn lộ ra tức giận, nhị công tử có chút chột dại, hắn cưỡng chế cảm xúc, giả bộ không hiểu hỏi ngược lại, “Công pháp nào ạ?”
Tông chủ buông kiếm, hai ngón tay cường ngạnh ấn vào mạch môn của hắn, một hơi thở sắc bén thâm nhập vào linh mạch nhị công tử, bủa đi tứ phía.
Đáng tiếc sau một phen tra xét, tông chủ cũng buông người ra.
Nhịn xuống cảm giác không khỏe trong lòng, nhị công tử cảm thấy có

phần may mắn vì hắn mới khởi luyện, kinh mạch đan điền còn chưa tu sửa.
Quả nhiên, một lát sau liền nghe tông chủ nói, “Thiên Môn Sơn cấm địa, sau này không kẻ nào được bén mảng đến nửa bước.” Tầm mắt lạnh băng quét qua hắn, “Cút đi.”
Nhị công tử rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy tông chủ tay cầm kiếm như cũ, bước về phía vách đá…
Nhị công tử Thiên Môn Sơn sau trăm năm lại xách bội kiếm vào núi.
Văn tự trên vách đá hắn đọc một lần đã nhớ, quãng thời gian trước đây, học được kỹ năng này cũng coi như hữu dụng.
Nhị công tử ngày đêm siêng năng tu tập công pháp, chưa từng có nửa phần chậm trễ, có lẽ vì công pháp này chế tạo để dành riêng cho hắn, tuy chỉ luyện hơn tháng, tu vi hắn đã tiến bộ vượt bậc, ít ngày nữa có thể kết đan.
Kiếm ra khỏi vỏ, nhị công tử cao hứng múa may, trong lúc nhất thời kiếm khí tràn ngập sau núi, khí thế như có thể trảm vạn binh mã.
Đáy mắt nhị công tử tràn ngập thỏa mãn và vui sướng, hắn cảm thấy, chưa bao giờ mình thư thái đến thế.

Dù tương lai sẽ trở thành tế phẩm, hắn cũng muốn làm tế phẩm bậc nhất, như vậy mới không uổng công tới thế gian này một chuyến.
Nửa tháng sau, giờ ngọ, trên đỉnh Thiên Môn Sơn bỗng cuồn cuộn mây đen, che lấp ánh sáng mặt trời, mơ hồ truyền đến tiếng sấm từ trời cao.
Kim Đan kết thành ắt có lôi kiếp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện