Ngày ngày thiếu chủ đến Tàng Thư Các đều có đệ tử chuyển lời rằng nhị công tử đã sang đan các, không cần chờ hắn ăn cơm.
Đêm hôm sau, thư phòng và phòng ngủ cũng không tìm thấy người. Thiếu chủ lại tạt qua đan các một chuyến mới biết nhị công tử quá giờ ngọ đã rời đi.
Y tìm xung quanh vài vòng, gác cổng đã tắt đèn đèn muộn nửa khắc mới về phòng, trong phòng tối um, chỉ nương theo ánh trăng mơ hồ trông thấy nhị công tử đang ngồi cảnh bàn trà, cầm chiếc khăn bông ra sức lâu mái tóc ướt dầm dề.
Nhị công tử nghe được tiếng mở cửa, biết thiếu chủ đã về nên mở miệng hỏi y, “Sao về muộn vậy?”
Lời này thiếu chủ cũng muốn hỏi hắn.
Nhất thời, y không nói lời nào, chỉ tiến về phía vách tường, một viên minh châu lặng lẽ sáng lên.
Căn phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn.
Nhị công tử theo bản năng buông khăn vải, thần sắc trên mặt hoảng loạn, vội vàng quay đầu đi, vùi người xuống dưới chăn.
Chưa kịp để hắn che kín, chăn đã bị kéo ra, dung mạo hắn vừa lúc bị dạ minh châu soi sáng.
Sắc mặt thiếu chủ tối đi trông thấy, âm u có chút dọa người. Y duỗi tay vén suối tóc rối tung của nhị công tử lên, lộ ra những vết thương bị bóng đêm che khuất.
Vài chỗ bỏng không nghiêm trọng lắm và miệng vết thương dường như bị thứ gì đó cắt qua, bộ dáng nhị công tử giờ đây giống hệt một con mèo hoa nhỏ vừa rơi xuống nước.
Nhị công tử chột dại không dám nhìn thẳng vào mắt y, trong lòng âm thầm tính toán xem lấp liếm kiểu gì thì hợp lý.
Thiếu chủ không truy hỏi hắn, chỉ yên lặng mở hòm thuốc đầu giường ra, bôi cho hắn.
Xử lý tốt miệng vết thương quanh cổ xong, thiếu chủ lại tháo đai lưng hắn ra.
Ánh sáng dạ minh châu rơi vãi trên người hắn, cũng rải đầy trong mắt thiếu chủ.
Nhị công tử vốn có vóc người khá thư sinh, lâu ngày không ra nắng, đã trắng nay