Nhị Công Tử Thiên Môn Sơn

Chương 8


trước sau


 
Thiếu chủ Tuyệt Tình Tông cũng không phải quá cần cù.
Y nghiêm túc dựa theo thời qua tu luyện quy định của tông môn, không nhiều một khắc không kém một ly, không như nhị công tử đã từng ngày đêm huy vạn kiếm, so ra thậm chí còn kém vài đệ tử chăm chỉ trong môn phái.
Nhưng loại thiên phú này người khác cầu còn không được.
Cho dù y có lười nhác, kiếm pháp và tu vi so với bạn bè cùng trang lứa vẫn khác nhau một trời một vực.

Đến giờ ăn trưa.
Cửa Tàng Kinh Các bị đẩy ra, là thiếu chủ vừa luyện kiếm trong núi xong tìm đạo lữ của y dùng cơm.
Nhị công tử gần đây thường xuyên lui tới hai khu vực.
Tàng thư Cực Quảng chuyên về luyện đan chi thuật, hắn đã tới liền trầm mê , thậm chí có thể bỏ ăn bỏ uống mấy ngày.
Thiếu chủ đi tới trước mặt hắn, khẽ gõ gõ mặt bàn trải đầy thư sách. Y gõ vài cái nhị công tử mới hồi thần.
Biểu cảm hắn có chút không vui vì bị quấy rầy, “Ta sẽ ăn sau…” Ta muốn ăn một mình.
“Giờ Tỵ dùng cơm, qua rồi sẽ khó tiêu.” Thiếu chủ nói.
Nhị công tử lại nói: “Hôm nay ta…” Ăn Tích Cốc Đan.
“Hôm qua ngươi ăn Tích Cốc Đan rồi.” thiếu chủ rút quyển sách trong tay hắn ra, “Không được.”
Nhị công tử nhìn chằm chằm thiếu chủ một lúc, thiếu chủ vẫn thờ ơ. Hắn đành phải thỏa hiệp, “Được.”
Trên bàn thư phòng có một chồng vở về đan dược, đều là nhị công tử sau khi đọc xong chính tay chép lại.
Bí kíp luyện đan không được tùy tiện nói cho người ngoài, cho dù là thiếu chủ cũng không có ngoại lệ.
Sau khi dùng cơm tối vào giờ Thân, nhị công tử lại chui vào thư phòng.
Ban đêm thiếu chủ luyện kiếm về ghé qua phòng ngủ lấy quần áo

tắm rửa thấy phòng không bóng người, rửa ráy xong xuôi cũng thế.
Thiếu chủ vòng ra đằng sau, ngựa quen đường cũ gõ cửa thư phòng, đẩy cửa ra chỉ thấy một chồng giấy cao chót vót. Nhị công tử cúi đầu, ảo não nhìn đan dược nhập môn trong tay.

Hiếm khi tâm trạng y mới thoải mái như vậy, thiếu chủ nhìn gương mặt ủ rũ dưới ánh nến vàng của nhị công tử, trong lòng thầm tính toán.
 
Nến tắt, xung quanh tối mịt, nhị công tử mơ màng chuẩn bị ngủ thì bị người bên gối đẩy tỉnh.
Cửa phòng ngủ mở ra, không lâu sau, chỉ thấy một đạo kiếm bạc lóe lên giữa không trung, nhanh đến mức dường như không thể thấy tàn ảnh.
Đêm nay thời tiết thật đẹp.
Nhị công tử chân đạp trên thân kiếm, người dựa vào lưng thiếu chủ, dưới chân là trời cao vạn trượng đen nhánh không thấy đáy, trước mặt là biển sao dày đặc lộng lẫy.
Tay có thể hái cả sao trời. (*)
Suy nghĩ của nhị công tử đều bị ngân hà cuồn cuộn trước mắt cuốn bay.
Ban đêm chỗ cao gió lớn, thiếu chủ lặng yên không tiếng động chắn hết những buốt giá. Y nhìn nhị công tử không biết bị cảnh tượng trước mắt ánh hưởng từ lúc nào mà gương mặt hiện vài nét tươi cười.
Thiếu chủ cứ ngỡ, y lại được trông thấy thiếu niên sau núi Thiên Môn Sơn năm xưa.
 
(*) : Trích《 Đêm túc sơn chùa 》
 
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện