Thư Nguyệt ngừng động tác trên tay, ngồi dậy nhìn Cảnh Kha: "Thiếp không tin."
"Vậy nàng chờ xem." Cảnh Kha bỗng nhiên bật cười: "Nàng thật sự cho rằng Quan Ải Nguyệt là một người tốt sao? Nàng có từng hỏi hắn vì sao năm đó lại rời đi chưa?"
"Việc thiếp muốn hòa ly, không có quan hệ gì với hắn."
"Nàng thật sự cho rằng khi nàng và ta hòa ly, là có thể cùng hắn viên mãn? Nàng là đánh giá cao chính mình hay là đánh giá cao hắn đây? Chỉ bằng nàng, một thân như bình hoa dư thưa thôi sao?" Cảnh Kha thật sự đã chờ đợi mấy tháng, chờ nàng mềm lời lại, nhưng mấy tháng này, hắn gạt cái tôi, mắng nàng chọc nàng, mắt nàng đều không thèm nâng.
Nàng muốn tránh ở trong am, vậy thì tùy nàng thôi!
Thư Nguyệt không muốn nói chuyện với Cảnh Kha, con người này của hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, một khi có sức mạnh trong tay, liền không lựa lời, chỉ để được thỏa mãn nhất thời.
Nói lời tàn nhẫn ai mà không nói được? Thư Nguyệt có khi còn nói tốt hơn, nhưng nàng lười nói.
Cúi người tiếp tục thu dọn đồ đạc, sau đó nàng lấy một cái túi nhỏ đựng xiêm y ra khỏi cửa giao cho nha đầu: "Các ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta sẽ lập tức theo sau."
Nhìn nha đầu đi xa, nàng lúc này mới trở về bên cạnh Cảnh Kha, nhón chân tay ôm lấy mặt hắn.
Nàng biết rõ vẻ mặt này của Cảnh Kha, lúc hắn khổ sở, đôi mày rậm sẽ nhăn lại, khóe miệng hơi hướng xuống phía dưới, vẻ mặt này, ngày đó khi Tống Thanh Phong thành thân, Thư Nguyệt cũng đã từng nhìn thấy.
"Cảnh Kha, ngài và thiếp là phu thê đã được một thời gian, ngài nhiều ít gì cũng hiểu thiếp, con người này của thiếp, không nói lời tàn nhẫn không phải sẽ không nói, mà là không muốn nói.
Nói cho cùng, chúng ta còn có Tinh nhi, vốn không thể chán ghét nhau được.
Nếu ngài nguyện ý hòa ly, thiếp đây sẽ chờ đạo thánh chỉ kia; còn nếu ngài không muốn, từ đây thiếp sẽ ở trong am cùng thanh đăng cổ Phật làm bạn đến cuối đời.
Nhưng..." Thư Nguyệt nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cảnh Kha, thầm nghĩ kẻ hứng chịu ngàn đao này rốt cuộc lại đang đau lòng cho chính mình: "Nhưng, thiếp muốn ngài biết rõ, thiếp và ngài hòa ly, không phải là vì Quan Ải Nguyệt.
Thiếp là vì chính mình."
Lần này từ biệt, núi sông cách trở, nếu không có ngày trở lại, đó là điều tốt.
Cảnh Kha đột nhiên ôm Thư Nguyệt vào lòng ngực: "Đừng đi, ta xin nàng." Hắn có bao giờ mở miệng cầu xin người khác đâu? Chỉ ngay lúc này đây, qua một trận ầm ĩ này, hắn mới biết Thư Nguyệt quan trọng như thế nào.
Hắn thật sự không muốn nàng rời đi.
Những lời nói tàn nhẫn vừa rồi, nói ra, trong lòng giống như bị đao xẻo, đến lúc này hắn mới biết được, có một số người, vô thanh vô tức lại trở thành người không nỡ để rời xa.
"Xin lỗi chàng, Cảnh Kha.
Mẫu hậu và ngựa xe đang ở ngoài thành cho thiếp, không thể trì hoãn dù chỉ một lát.
Chàng hãy bảo trọng." Thư Nguyệt đẩy hắn ra, bước ra khỏi cửa rời đi.
Ngoảnh đầu liếc nhìn lại một cái, bỗng nhiên nàng nhớ lại năm đó khi bước vào Vương phủ, hạ nhân chỉnh tề ở hai bên thi lễ trước nàng.
Khi đó nàng cảm thấy quá mức long trọng, mặt đỏ bừng.
Vương phủ này rất lớn, Thư Nguyệt đi suốt nửa canh giờ mới đi xong, ở chỗ này ngần ấy năm, có vài chỗ nàng còn chưa từng đi qua.
Cảnh Kha cảm thấy nàng quản lý Vương phủ này quá tốt, thực sự có chút hổ hẹn, chuyện quản gia, nàng thỉnh thoảng mới làm, những chuyện còn lại, nàng chưa bao giờ quản tới, làm một Vương phi an ổn nhàn tản hơn mười năm.
Bước lên xe ngựa, đóng cửa xe, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn chạy ra khỏi thành.
Chiếc xa hoa nhất kia, là của đương kim Hoàng hâu.
Phu quân bà nay đang ở ngoài cung, hậu cung kia trống không, chỉ còn lại một vài nữ nhân trông mòn con mắt chờ ngày Hoàng thượng quay đầu; chiếc tiếp theo kia là của Thư Nguyệt, phu quân nàng không muốn nàng đi, nhưng Vương phủ kia ngoại trừ Tĩnh nhi thì không còn ai để mà nàng lưu luyến nữa.
Một người muốn trốn thoát, một người muốn từ bỏ.
Là một thành trống rỗng.
Kinh thành này trống không.
Thư Nguyệt đẩy cửa sổ nhìn ra phía sau, Vương phủ càng ngày càng xa, Cảnh Kha đứng ở cuối đường, gương mặt của hắn Thư Nguyệt không còn nhìn rõ nữa, chỉ cảm thấy hắn cứ mơ hồ như vậy, ngược lại càng tốt.
Cảnh Kha nhìn Thư Nguyệt đi xa, trở lại trong phòng nàng, nhìn cẩm y hoa phục trước đây nàng thích nhất, trang sức vàng bạc cũng không mang theo, thật sự nàng đã tẩy sạch duyên nợ và quyết tâm muốn rời bỏ.
Hắn chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ xem Thư Nguyệt muốn cái gì, Thư Nguyệt rốt cuộc muốn cái gì nhỉ? Khi đó trong phủ có nhiều người ầm ĩ, Thư Nguyệt sẽ tránh ở trong viện của nàng tìm thanh tịnh, hoặc là chăm sóc hoa cỏ, hoặc là thêu thùa may y phục, hoặc là sẽ ở trên giường ngủ.
Nàng thường nói những tiểu nhân đó một khắc cũng không được nhàn, gia đi vào phòng ngủ nào gia thưởng đồ vật cho phòng nào, ồn ào đến mức khiến đầu óc nàng đau nhức.
Nàng thường xuyên nói, thật muốn tìm một chỗ thanh tiễn, không ngại bụi bặm, chẳng sợ nhàn rỗi, chỉ ngồi ngăm mặt trời lặn thôi cũng tốt rồi.
Khi đó Cảnh Kha cười nàng là một kẻ ồn ào, náo nhiệt, nếu nàng dám buông bỏ vinh hoa phú quý này, Cảnh Kha sẽ đưa đầu cho nàng.
Nàng mỗi khi nghe vậy đều véo véo mặt Cảnh Kha, ai ai ai, đừng nói nhảm, đầu ngài nặng như vậy, thiếp muốn làm cái gì.
Những lời nói trước đây của nàng Cảnh Kha đều không nghe, giờ đây trong phòng trống trải, lời nàng nói lại từng câu từng câu ùa về, rành mạch, tỉ mỉ.
Thư Nguyệt nói ồn ào quá, thiếp chỉ muốn được thanh tịnh!
Tất cả những gì Thư Nguyệt nói cùng với một nụ cười mỉm đều là sự thật.
Cảnh Kha trước giờ lại không xem chúng là sự thật.
Thế nhưng tất cả đều là sự thật.
Cảnh Kha ra ngoài viện, nhìn hoa cỏ của Thư Nguyệt.
Giờ đây tràn ngập xuân sắc, cây con đâm chồi nảy lộc từ dưới đất, Thư Nguyệt nói mỗi khi cảm thấy phiền lòng sẽ đi tới nước cho hoa, có thể tẩy rửa một thân bụi bặm, cũng sẽ tẩy cho tâm hồn sáng trong.
Cảnh Kha cầm lấy bình tưới, hứng nước, giúp nàng tưới hoa, tẩy rửa một thân bụi bặm của mình, cũng như tẩy cho tâm hồn sáng trong.
Lúc này hắn mới rời khỏi phủ, đi vào trong hoàng cung.
Giờ đây hắn sẽ buông tay, Thư Nguyệt đã kiên quyết như vậy, hắn cứ mãi nắm lấy không buông, kết quả là ai cũng đều khổ.
Thư Nguyệt nói đúng, còn có Tinh nhi mà, sao có thể cứng nhắc như vậy, đến với nhau được thì chia xa nhau cũng là điều có thể.
Phụ hoàng đang vô cùng thoải mái, nhìn thấy Cảnh Kha liền vẫy vẫy tay: "Đã đưa cho mẫu hậu con chưa?"
Cảnh Kha gật đầu: "Đã gửi rồi."
"Mẫu hậu con một lòng tu Phật, vì thiên hạ thương sinh cầu phúc, đây là chuyện tốt." Ông ta chỉ chỉ vào cái ghế dựa đối diện: "Ngồi xuống nói chuyện."
"Phụ hoàng." Cảnh Kha ngồi xuống, nhìn thấy phụ hoàng mặt đầy xuân sắc, nhỏ giọng hỏi ông ta: "Người có từng nghĩ tới, phế bỏ mẫu hậu chưa?"
Tay cầm bút của Văn Hoa đế dừng lại, mắt ông ta chậm rãi chuyển qua mặt Cảnh Kha: "Lời này con nên hỏi sao?"
Cảnh Kha vội đứng dậy quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất: "Nhi thần biết sai rồi phụ hoàng.
Nhi thân trước đây có từng đề cập qua với phụ hoàng, Thư Nguyệt muốn cùng nhi thần hòa ly.
Hôm nay Thư Nguyệt đi rồi, trước khi đi có nói với nhi thần, nếu nhi thần không hòa ly với nàng ấy, nàng ấy nguyện bầu bạn với thanh đăng cổ Phật, từ đây sẽ không bước vào kinh thành dù chỉ một bước." Cảnh Kha không biết vì sao lại khóc trước mặt phụ thân mình: "Là nhi thần có lỗi với nàng ấy, nhi thần trước giờ đã quá mức hoang đường, quên mất bên cạnh còn có một người trong sáng như vậy."
"Nam tử hán đại trượng phu con khóc cái gì!" Văn Hoa đế ném bút vào người Cảnh Kha, nghĩ nghĩ, lại ném tấu sớ trong tay: "Không được khóc!"
"Nhi thần cầu xin phụ hoàng, ban thánh chỉ hòa ly, thành toàn cho Thư Nguyệt!"
Thư Nguyệt là thê tử Văn Hoa đế tuyển chọn cho Cảnh Kha, Cảnh Kha là đại Hoàng tử, vì hôn sự của hắn mà ông ta đã lo lắng một khoảng thời gian.
Khi đó quý nữ khắp kinh thành ông ta đều cảm thấy không xứng với Cảnh Kha.
Chỉ mỗi Thư Nguyệt kia khi cười rất vô tư, không hề có bộ dáng của quý nữ, tâm tư lại sạch sẽ.
Văn Hoa đế nhìn trúng Thư Nguyệt, cảm thấy xứng với nhi tử của mình nhất.
Vì thế đã dạm hỏi phụ thân của Thư Nguyệt, hạ một đạo thánh chỉ, đem nàng đưa cho Cảnh Kha.
Văn Hoa đế cảm thấy mình đã nối một sợi tơ rất tốt, hai đứa này hơn mười năm vẫn cử án tề mi*, ân ái có thừa.
Thư Nguyệt tính tình hào phòng, không so đo Cảnh Kha làm bây, xử lý chuyện trong Vương phủ gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng ông ta nào hiểu được, một người trước giờ không ầm ĩ, một khi làm ầm lên lại chính là đòi hòa ly?
(*Cử án tề mi: vợ chồng hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau).
"Vớ vẩn!" Văn Hoa đế đập bàn một cái.
"Phụ hoàng!" Cảnh Kha dập đầu trên mặt đất, một tiếng thật mạnh đánh vào trái tim của Văn Hoa đế.
Ông ta nhìn đứa con trai này của mình, cảm thấy có chút nhận không ra, qua hồi lâu mở nói: "Ngôi vị hoàng đế và hòa ly, con chọn một cái đi.
Trong lòng con rõ ràng, triều ta chưa có tiền lệ Hoàng tử hòa ly, lệ này không thể vì con mà phá bỏ được.
Nếu con một lòng muốn hòa ly, vậy thì giang sơn này, trẫm dĩ nhiên không yên tâm giao cho con."
"Hòa ly." Cảnh Kha đứng dậy nhìn Văn Hoa đế: "Thỉnh phụ hoàng thành toàn."
Cầm được thánh chỉ hòa ly, hắn nắm chặt nó trong tay, lòng bàn tay sinh ra cảm giác đau nhói.
Cảnh Kha đứng dậy hỏi Văn Hoa đế thêm một lần nữa: "Phụ hoàng, người có từng nghĩ tới việc phế bỏ mẫu hậu chưa?"
Văn Hoa đế vẫn như cũ không đáp lời hắn, xua tay trong tuyệt vọng, muốn hắn rời đi.
Cảnh Kha không dây dưa dù chỉ một lát, xoay người lên ngựa thẳng đến ngoài thành, cho đến khi trăng sáng sao thưa, đuổi tới trạm dịch Thư Nguyệt ở lại đêm đầu tiên, gõ cửa phòng ngang.
Thư Nguyệt mắt buồn ngủ mông lung mở cửa, nhìn thấy Cảnh Kha vô cùng mỏi mệt, hắn bước vào, nói với nàng: "Thánh chỉ tới, cùng ta tiếp chỉ đi!"
Cảnh Kha không đợi Thư Nguyệt phản ứng, lập tức kéo nàng quỳ xuống, nói với đại thái giám: "Tuyên chỉ đi!"
Sóng gió vô tận rót vào tai Thư Nguyệt, hơn mười năm ở Vương phủ phút chốc như gió thổi qua, cho đến khi đại thái giám nói xong câu "khẩm thử", nàng mới chậm rãi quay đầu nhìn Cảnh Kha.
"Tạ ơn đi!" Cảnh Kha không nhìn nàng, khom người dập đầu, rồi sau đó tiếp nhận đạo thánh chỉ đưa tới trước mặt Thư Nguyệt, nhìn Thư Nguyệt đầy nước mắt, trong lòng đau đớn: "Những gì ta nợ nàng ở quá khứ, hôm nay xem