Thanh Phong quyết định trở về kinh thành sau khi học xong cách chế hương.
Một khi nàng đã say mê một thứ gì đó, nếu làm được một nửa rồi thôi, ngày sau nhớ tới chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Kim Lăng đã mưa hơn mười ngày, nàng chưa từng rời khỏi kinh thành, trên người nổi lên nốt mẩn đỏ nhỏ, cực kỳ ngứa ngày.
Thêm cả nguyệt sự, cả người có chút ốm yếu, nằm ở trên giường làm nũng.
Tĩnh Niệm đi nhờ đại phu tới xem, nói là do ẩm ướt nhiều, ngủ không ngon gây ra, viết xong phương thuốc rồi rời đi.
Thanh Phong nằm ở trên giường uống hai ngày thuốc, thấy chuyển biến tốt hơn, Lan Thương mới đi.
Lan Thương quay trở lại Thường Châu.
Năm đó phế Thái tử xảy ra chuyện, số quan lương bị trộm đó là từ Thường Châu.
Thường Châu là chỗ đất trũng, chịu lũ lụt nặng nhất.
Ở cửa thành đang cấp thức ăn, Lan Thương cùng Tĩnh Niệm ở một bên nhìn hồi lâu.
Cái nồi to kia, chỉ có mấy hạt gạo, múc vào trong chén, chỉ là nước cơm.
"Đại nhân ngài nhìn xem." Tĩnh Niệm chỉ vào một người nọ đang bưng một cái chén không, xếp hàng ở một nơi rất xa, mắt nhìn Lan Thương, lúc bọn họ nhìn lại thì bọn họ lại nhanh chóng né tránh.
Lan Thương dời mắt đi: "Không phải nhìn hắn nữa.
Chúng ta đi."
Hai người xem xét hồi lâu, lúc này mới đi tới phủ nha Thường Châu.
"Tĩnh Niệm, trước đây ngươi ở trên núi cùng sư phụ tu hành, là ở gần đây sao?" Lúc trước nghe Tĩnh Niệm nói chuyện, giọng nói có hương vị mềm mại của Ngô Nông, nhưng hiện giờ không nghe ra khẩu âm nữa.
"Không phải, ở phương Bắc, nhưng sư phụ là người Giang Nam.
Ta tới đó là có lý do."
Lan Thương đáp "ồ", cùng Tĩnh Niệm bước vào phủ nha.
Lúc này phủ nha không có người, một tên nha dịch đang ngồi ở cửa ngủ gật, nhìn thấy Lan Thương bước vào, hỏi: "Là người phương nào?"
Tĩnh Niệm vừa định mở miệng thì bị Lan Thương ngăn lại.
"Người qua đường.
Ăn xin nói lắp."
Tên nha dịch kia cẩn thận đánh giá Lan Thương hồi lâu, trong mắt lóe lên một tia sáng, lúc này mới đứng dậy nói: "Ở đây làm gì có ăn? Đồ ăn đều ở cửa thành.
Chúng ta cũng là tới giờ mới tới đó lấy."
"Ồ ồ." Lan Thương đáp lại, rồi sau đó nhìn trái phải một lần: "Sao lại ít người như vậy?"
"Bị phủ doãn mang ra ngoài chạy việc vặt cả rồi."
Lan Thương mang theo Tĩnh Niệm ra khỏi phủ nha Thường Châu, tùy tiện tìm một cái khách điếm trên đường ở lại.
Tới ban đêm, trời lại tí tách tí tách đổ mưa.
Lan Thương viết xong tấu sớ định lên giường ngủ, nằm trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được, đúng vào lúc này, nghe thấy then cửa hình như có tiếng động.
Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, vọt ra phía sau giường, nhìn thấy cửa mở, một người bịt mặt bước vào, trong tay là một con dao găm chói mắt.
Lan Thương nắm chặt tay, Mục lão tướng quân nói đúng, thế đạo hiểm ác, không biết khi nào có người sẽ nổi sát ý với ngươi, đặc biệt là ở Thường Châu.
Kẻ bịt mặt kia đi đến trước giường Lan Thương, nhìn thấy chỗ nhô lên của cái chăn bông, bất ngờ đâm xuống! Ngay khi nắm đấm của Lan Thương định vung ra, hắn nhìn thấy một bóng người chạy tới trước mặt, chém một nhát dao vào cổ gã ta, người nọ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Lan Thương vội vàng đóng của lại, sau khi thấy Tĩnh Niệm trói người nọ chắc chắn lại, lúc này mới hỏi cậu ta: "Ngươi nghe thấy sao?"
"Ta chưa ngủ.
Ban ngày nhìn hắn ta thấy không đúng, một đôi mắt gian xảo, không giống người ăn cháo, là một kẻ tai to mặt lớn."
"Đa tạ ngươi."
"Đại nhân, ngài nói xem tiếp theo làm gì bây giờ? Thường Châu hẳn là có người đang theo dõi chúng ta.
Bọn chúng đến đây để đòi mạng."
Lan Thương gật đầu: "Đã vậy thì vào phủ đội mưa đánh trống làm ầm ĩ, không sợ bọn chúng làm bậy.
Hoàng thượng đã phái ám vệ rồi, chỉ là không muốn kinh động đến bọn chúng nên hiện giờ chưa gọi ám vệ ra mặt."
Tĩnh Niệm nghe xong, đại nhân là có tính kế, trái tim đang treo lơ lửng vừa rồi cũng nhẹ nhõm hẳn.
Bọn họ kéo người bất tỉnh ra khỏi cửa, khi đến phủ Thường Châu thì trực tiếp đánh trống, tiếng trông vang xa cả dặm trong đêm mưa.
Vẫn là tên nha dịch ban ngày kia, khoác quần áo, mắt buồn ngủ mông lung: "Là người nào đánh trông?" Nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ kia, gã sửng sốt một chút mới nói: "Chờ chút!" rồi quay người chạy vào.
Doãn Minh, phủ doãn Thường Châu lảo đảo chạy ra, nhìn thấy Lan Thương vội khom người thỉnh an: "Hạ quan xin thỉnh an Thừa tướng."
"Miễn lễ." Lan Thương chỉ chỉ người phía sau: "Kẻ này, nhân lúc bản quan ngủ say muốn đâm chết bản quan, phủ doãn hãy phái người đi điều tra hắn chi tiết.
Bản quan chờ ở chỗ này!" Lan Thương nói xong thì ngồi vào ghế trên, dùng ngón tay gõ bàn: "Lo pha trà."
Phủ doãn Thường Châu Doãn Minh kia trước đây đã từng gặp Lan Thương, cũng không thấy hắn có cái khí chất này, hôm nay như vậy khiến ông ta cảm thấy thật sự không ổn.
Ông ta vội vàng quỳ xuống: "Ở Thường Châu xảy ra loại chuyện này, hạ quan tội không thể tha thứ! Bây giờ sẽ lập tức phái người đi điều tra!"
Nói là phái người đi điều tra, nhưng chưa đến một canh giờ đã quay trở lại, nói là người này là một tên lưu manh ở thôn cạnh Thường Châu, không cha không mẹ, không có con cái, chưa có thành thân.
Cả ngày chơi với một đám người không đứng đắn, có lẽ là muốn trộm bạc của Thừa tướng.
Lan Thương gật đầu: "Đa tạ." Rồi sau đó ngồi đó uống trà, không đề cập tới chuyện đó nữa.
Qua hồi lâu hắn mới nói: "Hôm nay vào thành, ở cửa thành quan sát một lát, phủ nha Thường Châu phát cháo nhưng không có gạo, chỉ có nước cơm.
Lương thực của triều đình vẫn chưa tới sao?"
"Tới rồi, tới rồi, hạ quan thấy lương thực không nhiều lắm, không dám dùng quá trớn, lo là thời gian tới sẽ không có ăn."
"Lời này rất đúng.
Dẫn bản quan đi xem kho lương của các ngươi, cả sổ sách ghi chép nữa."
"Vâng."
Kho lương mở ra, bên trong đầy ắp lương thực, Lan Thương đưa mắt ra hiệu với Tĩnh Niệm, cậu ta đi lên phía trước, kiểm tra từng cái một.
Bảo đảm không có vấn đề gì mới gật đầu với Lan Thương.
Lan Thương cầm lấy sổ sách, tỉ mỉ xem, xác nhận ổn thỏa mới ra lệnh với Doãn Minh: "Ngày mai phát lương thực, ta muốn đảm bảo trong mỗi chén cháo của mỗi người, có nửa chén gạo.
Nếu làm không được, phủ Thường Châu trực tiếp lo chuyện cơm gạo đi!"
Doãn Minh vội vàng gật đầu.
"Đã là giải quyết xong, bản quan phải đi rồi, đi đến chỗ tiếp theo." Lan Thương nói xong liền mang theo Tĩnh Niệm rời khỏi thành.
Chạy được mười dặm, bọn họ tìm một chỗ ngồi, sau một lúc lâu thì một người chạy tới: "Không nằm ngoài dự liệu của ngài, số lương thực đó được chất lên xe ngựa chạy suốt đêm đến nơi tiếp theo."
"Không cần rút dây động rừng.
Hãy xem có bao nhiêu phủ doãn đã cấu kết với nhau, và kẻ đứng sau chuyện này là ai? Chỉ một đám lâu la như bọn chúng, chắc chắn không dám làm ra chuyện náo loạn như vậy.
Sáng sớm ngày mai, theo biện pháp trước, an bài người đi phát cháo, cháo do phủ nha làm, chúng ta đem ra.
Ta xem bọn họ còn có thể diễn được bao lâu, nếu không tìm ra được số lương thực đó, thật hổ thẹn với bá tánh Giang Nam."
Sau đó hắn đưa tấu sớ đã viết xong cho ám về: "Lên roi thúc ngựa gửi cho Hoàng thượng đi."
Tung hoành một hồi, trời đã bừng sáng.
Trước mắt là một con đường nhỏ không người, bên đường có một lão ông chăn trâu, nhìn thấy ai người đến gần, lão liền lấy nón che người lại.
Mưa phùn như tơ, cỏ cây xa xa lay động, một con thỏ chui ra.
Sau đó, hàng chục người bất ngờ xuất hiện.
Tĩnh Niệm nhìn quanh, thấy đằng xa có một người đứng trên cây, giương cung bạt kiếm, e rằng hôm nay không còn đường quay về.
"Đại nhân." Tĩnh Niêm giang hai tay ngăn trước mặt Lan Thương: "Chờ lát nữa tiểu nhân sẽ mở ra một con đường, ngài hãy chạy mau."
Lan Thương nhìn xung quanh, không có một chỗ để chạy, chỉ đành nói với Tĩnh Niệm: "Nếu công đạo đã thế này, ta phải thật sự xin lỗi ngươi.
Cuốn sách hay ở kinh thành của ngươi đã bị ta làm thành vũng nước đục ở Giang Nam này."
"Tiểu nhân rất vui."
Một mũi tên sắc bén bay tới, Lan Thương chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, không còn cảm giác gì nữa.
*
Thanh Phong thấy nước sông Tần Hoài dâng cao, bá tánh đội túi đồ lên đầu, trong cơn mưa vội vã chạy dọc theo bờ.
"Tiểu thư, ở cửa thành tụ tập một lượng lớn người chạy nạn.
Hiện giờ, những người muốn vào thì không vào được, còn những người muốn ra thì không ra được.
Ta vừa mới hỏi chủ quán, hắn không định đi.
Lúc này rất nhiều khách nhân đã chạy trốn, vừa văn cả nhà dọn lên lầu ba, nói sông Tần Hoài mấy năm nay dâng nước, nhưng dù nước lớn như thế nào, chỉ cần địa thế đủ cao, dữ trữ đủ lương thực thì sẽ không sợ nữa.
Nó sẽ rút xuống thôi." Tuyết Diên vừa nói vừa đi đóng chặt cửa sổ.
Nàng ta quay đầu đi đến bên giường quấn chăn bông cho Thanh Phong, rồi mang thuốc đến: "Trước đây chúng ta ở kinh thành, luôn cho rằng thiên hạ thái bình, thật sự không biết vào mùa hè ở phương Nam lại là như thế này.
Bây giờ mới biết được, đó thật sự không phải lỗi của con người, chỉ là cái thân ướt này không chịu được."
Thanh Phong uống thuốc, nhét một viên mứt hoa quả vào miệng, hỏi: "Tiểu Thất đâu?"
"Tiểu Thất đi hỗ trợ rồi.
Sáng sớm nha dịch gõ cửa từng nhà, hỏi có ai có đủ thể lúc để ra cửa thành hỗ trợ phát cháo.
Hắn xung phong đi nhận việc."
"Hôm nay mới bắt đầu phát cháo sao? Không phải mấy ngày trước đây?" Thanh Phong nhớ rõ Lan Thương trước khi đi có nói, Kim Lăng đã lập tức an bài phát cháo cho người dân trên đường chạy nạn, nhưng theo ý Tuyết Diên nói thì hôm nay mới phát?
"Đâu phải.
Là hôm nay mới bắt đầu phát."
"Ồ." Thanh Phong hiểu được đạo lý những kẻ ở bên ngoài thường không chịu nghe quân mệnh, nhưng phủ Kim Lăng chậm nhiều ngày mới động thủ thế này, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Vì thế, nàng xuống giường mặc xiêm y chỉnh tề, tìm ô: "Ta chưa từng thấy người ta phát cháo, chúng ta đi nhìn một cái."
Chủ tớ hai người một trước một sau đi thẳng đến cửa thành, đi đến đó, trời thì mưa to, bá tánh xêm thành hàng đứng ở trong mưa run bần bất.
Tiểu Thất và người khác đang đỏ mặt tía tai.
Thanh Phong đi lên phía trước, giữ chặt Tiểu Thất: "Làm sao vậy?"
"Tiểu thư người xem! Đây đâu phải là phát cháo, chỉ là một chén nước! Một chút gạo cũng không có!"
Thanh Phong theo tay Tiểu Thất nhìn lại, nhưng không, một thùng nước cơm, không thấy gạo đâu.
Sắc mặt nàng tối lại, nói với Tiểu Thất: "Đi thôi!" Tiểu Thất không muốn, nhưng khi nhìn ánh mắt của Thanh Phong đành phải đi theo.
Thanh Phong chưa bao giờ tức giận như vậy, trước đây nàng đã nghe Lan Thương nói, năm đó chính là vì đã động tay chân với quan lương, Thái tử mới bị phế.
Lan Thương lúc này hẳn là đang ở Thương Châu, không thể phân thân.
Nàng ngồi tĩnh tâm trong khách điếm, đột nhiên nhớ tới một người đáng tin cậy.
Nghiêm Hàn, y là thủ hạ của Tống Vi, năm nay được điều đến đây.
Vì thế nàng viết một phong thư kêu Tiểu Thất vội vàng đưa đi.
Mưa đêm như trút nước, Thanh Phong ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, nghe thấy ở cửa phong vàng lên một tiếng vang nhỏ! Nàng nắm chặt kim thêu trong tay, lặng lẽ thu người xuống giường, khi bóng ngưới tới giường, cây kim của Thanh Phong đâm vào cánh tay gã ta, gã kêu lên một tiếng đâm con dao găm vào chăn bông của Thanh Phong,Thanh Phong chợt như có thêm sức mạnh, dùng con dao găm đâm vào ngực và bụng gã, thấy hắn chậm rãi ngã xuống, lúc này nàng mới nhảy xuống giường, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Tuyết Diên đi đón Tiểu Thất, nhìn thấy Thanh Phong hốt hoảng thì vội vàng chạy đến, một phen đón được nàng.
Thanh Phong run đến không thể tin được, cùng bọn họ vào trong phòng mình, Tiểu Thất thắp đèn lên, nhìn thấy người nằm trên giường, máu đã thấm đẫm cả đệm chăn.
Lúc này khí khái của nam tử hán bùng lên, hắn ta định đi tới đá gã ta mấy phát thì bị Thanh Phong kéo lại: "Nghiêm giáo úy đâu rồi?"
*
"Vẫn không có tin tức gì sao?" Thanh Phong hỏi Nghiêm Hàn ở một bên.
Nghiêm Hàn lắc đầu: "Không có.
Một chút manh mối cũng không có."
"Ta có manh mối." Thanh Phong đứng dậy đóng cửa lều doanh lại, rồi sau đó mới mở miệng: "Có lần ta đi tới chỗ phát cháo ở cổng thành, Tiểu Thất và nha dịch cãi nhau.
Số cháo kia không có một hạt gạo, chỉ có nước cơm.
Tới đêm, ngay lập tức có người tới hại ta; Lan Thương cũng từng nói, năm nay quan lương của triều đình nhiều hơn năm rồi, nhưng mấy chỗ phát cháo lại lừa gạt.
Thứ ta lớn mật đoán một cái, một vài người ở phủ nha đã thông đồng động đến quan lương của triều định.
Lại lớn mật đoán một cái nữa, phía trên có người đã động tâm tư.
Lan Thương ở địa giới Thường Châu thì biến mất, vậy thì hãy điều tra ở Thường Châu.
"Được." Nghiêm Hàn đứng dậy ra ngoài, trước khi đi nói với nàng: "Rất nhiều chuyện mặc dù không muốn nói, nhưng cũng nên nghĩ trước, có lẽ thời điểm chúng ta tìm được người thì đã muộn rồi."
Thanh Phong không đáp lời y.
Không biết nên đáp lời y như thế nào.
Bên ngoài lều doanh rất nhiều tiếng ồn ào, suy nghĩ của Thanh Phong cũng bị gián đoạn, khi nàng ra ngoài xem xét thì thấy bên ngoài có vài con ngựa cao lớn.
Nam tử dẫn đầu là Mục Yến Khê, oai phong lẫm liệt; đi bên cạnh hắn, là một tinh linh.
Trái tim Thanh Phong giật giật, Hồi Xuân.
Nàng hãy còn nhớ rõ mùa đông năm