Là đang tức giận ư? Huynh ấy đã nói vậy rồi ta còn biết hỏi gì nữa chứ.Thấy y không trả lời, Mãn Xuyên trầm giọng, "Mãn Long, hình như dạo này đệ nhàm rỗi quá không có việc gì làm nhỉ".Mãn Long cười nịnh nọt, "Nhị huynh, chuyện tối qua có phải huynh cũng nên suy xét"."Suy xét?? Đệ còn dám nghĩ đến suy xét, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài há chẳng phải ta đang tự sỉ nhục chính ta sao?""Nhưng cô gái ấy rất sạch sẽ, vẫn là trinh nữ... nên đệ mới làm thế. Huynh cũng nên vui vẻ."Vẻ mặt Mãn Xuyên khựng lại, không phủ nhận, quả đúng hắn cũng đã vui vẻ.Nhớ lại cảnh mây mưa tối qua, tuy cơ thể trong tay hắn mềm nhũn, nhưng ngũ quan vẫn toát lên vẻ thần thái, khuôn mặt mang nét đẹp sắc sảo, từng đường nét trên cơ thể rõ ràng đến mức khiến hắn không thể không nao lòng.Cho dù đêm qua có rượu hay không, có bị đánh thuốc hay không nhưng chắc chắn khi ấy tâm hắn đã không ổn định, tâm hắn đã dao động. Dao động với một mức không thể kiềm chế bản thân.Tự tâm chột dạ, Mãn Xuyên mặt mày không mấy vui vẻ, bảo Mãn Khanh mau về.Mãn Khanh ngầm hiểu nhị huynh đã tha cho hắn, liền hí hửng lui ra ngoài.Còn Mãn Xuyên vẫn một mình ngồi trong thư phòng, tay cầm sách, mắt nhìn chữ nhưng đầu óc hắn thực sự đã phiêu bạc nơi đâu.Chẳng còn tâm trạng mà ghiền ngẫm được thêm chữ nào.•••Trong sự hoảng sợ, Tiểu Tịnh cứ chạy mãi, mặc kệ hạ thân đau rát, mặc kệ ánh nhìn của tất cả người đi đường.Nhưng... đây là đâu?? Cô không biết nơi này, càng không biết đường về Sơn Cốc. Làm sao bây giờ ?Y phục rách nát, đôi chân trần trắng nõn đỏ ửng lên, hai vai run rẩy, khuôn mặt sợ hãi. Tiểu Tịnh co rúm trong con hẻm nhỏ.Trời tối rồi sao,... a Vô Âm đâu?Từ lúc trốn khỏi Thanh Lâu, không hề có sự xuất hiện của y. Vô Âm bỏ rơi cô rồi ư, bây giờ thê thảm thế này cô biết phải làm gì...?"Đáng chết... Vô Âm lại dám bỏ mặc ta?", giọng Tiểu Tịnh lả đi, ba phần tức giận bảy thê lương."Tôi nào dám bỏ mặc cô chứ!", từ xa, một giọng nói vọng lại. Vô Âm... y đang từ xa tiến lại gần.Nhìn thấy y, ánh mắt Tiểu Tịnh lóe lên tia vui mừng nhưng chỉ trong giây lát cô trở nên giận dữ. "Vô Âm ngươi đã đi đâu vậy hả, ngươi biết ta sợ đến mức nào không..."."Tôi tìm thấy một căn nhà hoang ở gần đây, có vào đó kiểm tra một chút, cô có thể thu dọn để ở đó"."Tại sao phải ở đó, chúng ta không về Sơn Cốc sao, tôi...", Tiểu Tịnh vội vàng lên tiếng nhưng nói được một nửa cô liền khựng lại.Cô đang lo sợ, cô bây giờ là một kĩ nữ bỏ trốn nếu còn tiếp tục ở lại đây, e rằng sẽ bị Thanh Lâu bắt lại, chúng có dây kim cô chế ngự... với pháp lực mèo hiện tại chắc chắn cô sẽ không thoát được lần nữa."Sẽ chưa thể về Sơn Cốc, thiên cơ bất khả lộ. Đừng lo, tôi biết cô đang nghĩ gì!" , cắt ngang nổi sợ của Tiểu Tịnh, Vô Âm chỉ hời