Tiểu Tịnh buông lời than vãn, cơ mà biết thế nào được bây giờ, vẫn cứ nên siêng năng một chút có khi lại hơn.Mấy lâu nay ở Sơn Cốc ăn no ngủ kĩ quả thực đã làm cô trở nên lười biếng nhiều lên rồi.Loay hoay chật vật cả một ngày trời, đến tận lúc trời tà cô mới nhẹ nhõm đặt lưng xuống giường gỗ cứng nhắc.Đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh đã được sắp xếp ngăn nắp, rồi lại nhìn trần nhà thả hồn phiêu du không hề chớp mắt lấy một cái mà suy nghĩ, nói thật nơi này sau khi dọn dẹp xong cũng không phải tệ, cũng rất ưa nhìn.Mệt mỏi hẳn cả một ngày trời rốt cuộc cũng xong đâu vào đấy, dọn dẹp không đến nỗi vài ngày như cô tưởng tượng.Pháp thuật cô tu luyên thực sự rất có ích, không ngờ có thể sử dụng vào việc này, đỡ phải khiêng vác mấy thứ đồ nặng nhọc.Cơ mà nếu chỉ dùng pháp thuật vào việc này như vậy liệu có phải quá uổng phí công khổ nhọc tu luyện hay không ??Thôi mặc kệ vậy, có chỗ dùng là tốt lắm rồi.Lại đang nghĩ vu vơ về những chuyện vừa gặp mấy ngày nay, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng không ít chuyện đã ập tới.Ở đây... có an toàn không, liệu có bị bắt trở lại cái nơi mình vừa mới trốn thoát ?Người đàn ông mình cần tìm là ai, không biết người ấy tướng mạo sẽ ra sao nhỉ ?Là một người trưởng thành hay một ông lão già nua, là một người tướng mạo phi phàm hay một người xấu xí...?Lúc gặp được rồi không biết sẽ phải là gì đầu tiên??Chào hỏi nhau ở một quầy hàng trên phố, tình cờ gặp nhau tại một đêm hội trăng tròn đông đúc hay là vô tình gặp nhau trên một chuyến thuyền qua sông...!?Dù sao tâm hồn Tiểu Tịnh cũng là một thiếu nữ chưa từng trải qua yêu đương, nếu không muốn cô suy nghĩ e rằng rất khó, chỉ là trí tưởng tượng có hơi sến súa lãng mạn ướm hồng.Nếu đến khi đó gặp phải một ông già răng rụng ốm yếu đang chống gây lom khom nhìn cô mà cười, diễn biến không xảy ra đúng với suy đoán, như vậy chắc chắc sẽ làm cô thất vọng mà phát khóc mất.Cho dù người đó là ai như thế nào đi chăng nữa nhưng bây giờ chợt nghĩ lại thân xác đã bị làm ô nhục liệu không biết có còn xứng đáng trả nợ cho người ta, người ta có chấp nhận hay không.Dù gì đây không phải nợ tiền cũng không phải nợ bạc mà là nợ tình nợ duyên, không phải đề cao nhưng đây thật sự khó trả không phải cứ muốn hay qua loa là được...Nghĩ đến đây tâm trạng cũng chợt chùng xuống mà thở dài chua xót.Rồi nó sẽ kéo dài bao lâu, một năm, hai năm, mười năm hay cả đời bị mắc kẹt lại đây và khi nào thì mình mới có thể được trở về thực tại, không...nếu không về được thì chỉ cần trở lại được Sơn Cốc thôi thì cô cũng mãn nguyện lắm rồi.Nhưng dù thế nào chăng nữa đây cũng không phải thế giới của cô, không thể nương