Cô và vị nam nhân này xem như cũng được gọi là bạn bè.Từ lúc trước, mỗi khi đến đây ăn anh sẽ luôn lắng nghe và đưa ra lời khuyên cho những tâm sự của cô, đối với cô mà nói có lẽ anh chàng này chính là người bạn tâm tình duy nhất.Còn đối với anh ta, chỉ vì nhìn thấy ở cô bé này một vẻ quá sức đặc biệt khác với những đứa trẻ đồng chang lứa nên sinh ra cảm giác thú vị.Có lẽ với nhiều người mà mà nói, quan hệ của bọn họ rất không bình thường nhưng giữa hai người thực chất chỉ tồn tại mối quan hệ cũng chỉ như là bằng hữu, không hơn không kém.Anh ta lại lên tiếng hỏi, "Công việc nhiều đến thế à? ""Phải! Thực sự rất nhiều, đã thế tôi dạo này còn bắt gặp vài thứ kì lạ", nhắc đến đây Tiểu Tịnh bỗng nhớ đến thứ luồng sáng kì lạ đó chợt nhướm mày.Nhưng thôi tạm gác lại chuyện ấy sang một bên, cô lại trở về với khuôn mặt điềm tĩnh.Điền Chấn nhìn thấy sự khác lạ nơi đáy mắt và giọng điệu của Tiểu Tịnh, cười nhẹ hỏi, "Lẽ nào còn vấn đề gì nữa sao?"Cô nhếch môi đưa ra lời ngụy biện, "Cũng chẳng có gì, tôi chỉ đang vui mừng vì vừa nhận lương thôi...tháng sau tôi làm nhân viên chính thức rồi.""Thế hôm nay tôi nhất định phải mời em suất đặc biệt xem như mừng em làm nhân viên chính thức rồi", vừa nói Điền Chấn vừa đẩy thực đơn về phía Tiểu Tịnh."Thế sao được, chẳng phải hôm nay tôi là người có tiền sao, phải để tôi trả thêm phí phục vụ cho anh chứ nhỉ", vừa nói cô vừa cười hít mắt.Hiếm khi thấy hôm nay Tiểu Tịnh lại có tâm trạng tốt, Điền Chấn rót cho cô cốc rượu, "Mời, Trần tiểu thư."Trần Tiểu Tịnh cũng chẳng phải một cô gái hiền lành, cô đưa tay cầm lấy cốc rượu một hơi uống cạn.Hừm, rượu rất ngon ! "Hôm nay tôi muốn ăn ở nhà, anh làm cho tôi vài món mang về đi!"Điền Chấn gật đầu quay vào trong bếp để lại Tiểu Tịnh đang ngồi thơ thẫn ngắm nhìn dòng người tấp nập.Ba luồng sáng lại xuất hiện, chúng bay đến trước mặt cô vẫy tay cười.Tiểu Tịnh hốt hoảng, sợ bị người khác nhìn thấy, đặc biệt là Điền Chấn.Cô vội vàng bắt lấy mấy luồng sáng đóNhư hiểu được suy nghĩ của Tiểu Tịnh, "Chẳng ai nhìn thấy chúng tôi đâu, chỉ có cô mới có thể thấy được thôi... ", thế là cô thở phào thả chúng ra.Thế mà chúng không chịu nói sớm, lại để Tiểu Tịnh cô một phen hú vía, "Thế các ngươi cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm gì chứ, làm gì có ai thấy các ngươi", giọng nói Tiểu Tịnh đã tăng nộ khí ba phần và dường như đã dần để tâm đến sự tồn tại của thứ kì lạ kia."Hahaha chẳng phải vì cô sợ hay sao", lời nói của luồng sáng bé nhỏ kia làm Tiểu Tịnh chột dạ.Đúng, đúng là cô sợ, tự nhiên từ đâu