Về phần Tiểu Tịnh trên cơ bản đúng là cô bình tĩnh, tiếp nhận nhanh nhưng trong chuyện này lại hết ba phần không hẳn là cô tự mình trấn tĩnh.Khi còn bất động trong không gian, cô đã nghe thấy giọng nói gầm gầm lúc phát ra trong vi tính đang vọng lại trong đầu cô.Trong lúc trao đổi thông tin qua nguyên thần cô biết hắn chính là chủ nhân Sơn Cốc tiền nhiệm.Tiểu Tịnh được hắn giải thích vì sao cô lại vào thế giới này nên đã ngộ ra được mục đích.Lúc ấy trong đầu cô nghĩ sau khi lấy được cơ thể sẽ sớm chạy đi tìm gã nam nhân mà cô nợ duyên để trả cho hết phủi sạch nợ nần để còn trở về thực tại.Nhưng sau khi nhìn thấy nơi đây không tồi, ngược lại điều kiện còn tốt, suy nghĩ có nên ở đây lâu hơn một chút.Dù sao cuộc sống cũ cũng quá đổi áp lực nếu nhanh trở về thì sự bộn bề sẽ lại đối mặt với cô.Chi bằng ở đây là một Sơn Cốc chủ, canh giữ linh khí rồi hằng ngày tu luyện dạo chơi, khám phá nơi này xem ra còn thú vị và an nhàn phết.Trước Tiểu Tịnh cũng từng mơ ước được một lần trút bỏ công việc về quê, sống một cuộc sống bình dị rồi quay lại thành phố sau.Vì vậy nơi đây quả thích hợp với mong muốn bấy lâu nay nên cứ xem đây như một kì nghỉ mát nhưng lại chợt nhớ đến tên nam nhân chưa hiện diện kia thật khiến cô đau đầu.Nếu đã đến đây chắc chắn số phận sẽ sắp xếp cho cô gặp được hắn, tự khắc duyên sẽ trả.Thôi thì đến đâu hay đến đó, bận tâm chi cho phiền lòng.Tiểu Tịnh nhảy xuống khỏi nấm cỏ khô, vì linh hồn còn bài xích với cơ thể mới nên bước đi loạng choạng, Vô Âm lo lắng cho cô sẽ ngã "Này cô đi đâu vậy.""Chẳng phải vừa nãy lão Hổ nói còn có một gian phòng sao, ta cần nghỉ ngơi, cơ thể này muốn chống đối ta rồi", Vô Âm nghe vậy biết hiện giờ cô rất yếu cần phải điều dưỡng liền không ngăn cản.Còn truyền một phần công lực của bản thân vào chân cô giúp cô bước vững hơn một chút.Dù sao nhiệm vụ của Vô Âm thật gần giống như làm thần bảo hộ cho Tiểu Tịnh vì vậy y nên dần biết cách giúp đỡ cô từ bây giờ.Đến được gian phòng cô chống tay thở nặng nhọc, nhìn lại xung quanh hết một thảy.Đây mà gọi là gian phòng gì chứ, bé tẹo như cái lỗ mũi chứ có rộng lớn gì đâu mà gọi là gian phòng chứ hả.Bên trong có một cái giường đá nhỏ chỉ vừa một người nằm, trên giường có một tấm lót, một tấm chăn nhưng còn chẳng có gối.Đầu giường có một phần nhô cao lên phẳng lì còn đặt vài cuốn sách cũ kĩ, một con