Tiểu Tịnh ở Sơn Cốc bây lâu đã tu luyện được không ít pháp thuật.Cũng sớm quên bén đi cái gì gọi là nợ duyên tiền kiếp rồi.Cuộc sống an nhàn hưởng lạc cứ thế từng ngày trôi qua, nhưng hôm nay cô lại muốn xuống núi.Phải! Ở đây đã lâu như thế nhưng Tiểu Tịnh chỉ mới được quẩn quanh ở cấm địa này thật khó tránh khỏi nhàm chán.Trước khi đi, Thạch Hổ có đưa cho cô một chiếc nhẫn đá khớp với ngón tay áp út của cô và bảo rằng đó là một món bảo bối."Đa ta Lão Hổ, ông quả chu đáo", Tiểu Tịnh nhận lấy mang vào tay, rất đẹp rất vừa vặn."Nào dám, tiểu nhân đây là chức trách sao lại để Tịnh chủ nói thế được!", lão vẻ mặt niềm nở trả lời.Trần Tiểu Tịnh khinh công bay ra khỏi núi, qua khỏi cánh rừng, từ thảo nguyên lao về phía thông đạo tối om một mạch hoàn toàn tách khỏi Sơn Cốc.Thân thủ nhanh nhẹn, quả không uổng công rèn luyện suốt hai mùa thu đông.Vào đến khu có người ở, a không thể tin được, nó còn đẹp hơn những thước phim cổ trang mà Tiểu Tịnh cô từng xem.Nhà cửa sang sát, đường lối rộng rãi, người người mặt hán trang ở khắp mọi con đường, phong cách thật cổ kính.Người ở đây, đa số đều dùng phép thuật, nhìn họ thuần thục sử dụng các loại phép cao hơn mình, Tiểu Tịnh nhỏ giọng tấm tắc khen ngợi. Bỗng từ đâu Vô Âm xen vào, "Người ta là pháp lực bẩm sinh, cô là người phàm hóa sói tinh chỉ là đồ giả làm sao có thể so bì"."Xùy, ngươi bớt bắt bẻ ta, tuy giả mạo nhưng thân phận Tịnh chủ của ta là thật". Tiểu Tịnh hất hàm đắc ý.Vô Âm không thể phản bác liền im lặng, cô lại hỏi "Ngươi không ở lại trong Sơn Cốc sao? Theo ta làm gì?""Tôi có thể yên tâm để cô đi nơi đất lạ một mình à!""Ta đi chơi thôi, ngươi lo thái quá rồi". Cô lắc đầu mỉm cười nói.Rồi lại ghé vào một quầy trang sức bên đường ngắm nghía.Lựa được một cây trâm bạc và một chiếc lắc tay bạc cô tấm tắc, ngước lên định hỏi bao nhiều liền lại thấy cô gái bán hàng bất ngờ hai tai dài vểnh lên.Cô gái ấy cười ngượng ngùng vuốt vuốt sụp tai xuống lại.Hóa ra cũng là yêu tộc, là loài thỏ xám, thấy thế Tiểu Tịnh cũng vểnh hai cái tai trắng đang phủ dưới lớp tóc của mình lên lắc lư cái đầu đáng yêu vô cùng.Thế là hai cô gái nhìn nhau cười khản khái, Tiểu Tịnh hỏi giá tiền rồi xoay xoay chiếc nhẫn đá trên ngón tay.Lập tức hiện ra mấy nén bạc, cô đưa cho cô gái, còn không cần trả bạc thừa.Tiểu Tịnh thầm nghĩ phải chi ở thực tại mình cũng có thể tiêu tiền thoải mái thế này thì hay biết mấy.Ý nghĩ ấy chỉ vừa lướt qua nhưng cô đã nhanh chóng gạt bỏ, tự nhủ nên bớt mơ mộng vẫn nên tự thân mà