“Phải! Chính là cái tên đấy.” Cố Niệm Niệm gật gù.
Nghe thấy thế, Cố Thanh Hoa hơi ngạc nhiên, sau đó bất động thanh sắc nói: “Không bằng như vậy đi, em gọi cô ấy đến nhà chúng ta cùng ăn cơm đi.”
Cố Niệm Niệm ngây ngốc chớp chớp mắt: “Có thể không?” Cố Thanh Hoa trừ là khi cần thiết còn đâu rất ít khi để người khác đến nhà ăn cơm, ngay cả Bùi Tiêu Diễn cũng là bàn xong cong việc thì lập tức rời đi.
“Đương nhiên có thể, cô ấy là bạn của em mà.” Cố Thanh Hoa nói rất bình tĩnh: “Thuận tiện gọi điện cho nhà họ Kỷ nói một tiếng, đừng khiến bọn họ lo lắng.”
“Không cần đâu.” Cố Niệm Niệm cúi xuống, nếu cô không gọi điện, cô nghĩ Kỷ Thiên Hạo sẽ rất nhanh đến nhà họ Cố thôi. Mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa xe, tâm tình của cô bị một tầng bụi phủ lên.
Nếu như nói, về nhà đối với Cố Niệm Niệm mà nói là một loại chờ mong, mỗi một lần về nhà đối với cô mà nói biến thành một loại đau thương. Cố Tư Thành thấy Cố Niệm Niệm về, lấy quả bóng chơi bóng rổ ném về phía cô may mà cô tránh kịp, cô tức giận nhìn Cố Tư Thành.
Cố Tư Thành nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Đồ ngốc!”
Cố Niệm Niệm bĩu môi liền quay sang thì vừa hay thấy Lý An Nhiên đi vào: “Cố Niệm Niệm, tôi đến rồi.”
Cố Thanh Hoa thấy Cố Niệm Niệm không có động tác gì cả liền tiến đến: “Chào cô, tôi là anh cả của Niệm Niệm, Cố Thanh Hoa.” Anh ta mỉm cười, chủ động đến gần Lý An Nhiên.
Cố Niệm Niệm hơi ngẩn ra, sắc mặt lúng túng, vốn muốn bước lên nhưng lại ngừng lại.
Lý An Nhiên ngại ngùng đáp lại một nụ cười không mấy tự nhiên, lịch sự bắt tay với Cố Thanh Hoa, sau đó mau chóng đi đến bên Cố Niệm Niệm để Cố Thanh Hoa đứng đó một mình.
Lý An Nhiên cũng không phải cố tình bất lịch sự với Cố Thanh Hoa, tại cô ta đối với loại đàn ông chủ động bắt chuyện với cô ta thì đều không nể mặt mũi. Nếu thật sự muốn nói gì thì Cố Thanh Hoa khá tốt, dù gì anh ta cũng sờ được tay của Lý An Nhiên tiểu thư người ta rồi, so sánh một chút, các công tử quyền quý khác thật đáng thương biết bao, bởi vì Đồng đại tiểu thư lúc nào cũng lạnh lùng. Không phải Cố Thanh Hoa cho Lý An Nhiên ấn tượng tốt, mà là thân phận của anh ta---Anh trai của Cố Niệm Niệm.
“Cố Niệm Niệm, hay là chúng ta về nhà ăn cơm đi, nghe nói tối nay có tôm hùm, đó chính là món tôi thích nhất.” Rất rõ ràng, Lý An Nhiên đối với bữa cơm của nhà họ Cố không có hứng thú. Nguyên Nhân? Tự nhiên là nhớ đến Kỷ nhị gia người ta rồi. Không phải tất cả Bạch mã hoàng tử đều khiến người ta thích, có lúc giống như ác ma cũng rất đáng yêu.
“Thế nhưng, tôi không dễ dàng gì mới về nhà được một lần, chuyện kia tôi còn chưa nói với anh cả nữa.” Cố Niệm Niệm cắn môi, thấy rất khó xử.
“cô Lý nếu đã thích tôm hùm rim, tôi sẽ kêu nhà bếp đi chuẩn bị.” Cố Thanh Hoa cười ôn nhã, không khó nghe ra ý nịnh nọt bên trong.
Lý An Nhiên tập mãi thành quen, ấn tượng về Cố Thanh Hoa thấp đi một chút. Thế nhưng Cố Niệm Niệm rất thương tâm, bởi vì anh cả trước nay chưa từng cười với ai như vậy.
Trên bàn ăn, Cố Thanh Hoa rõ ràng đối với Lý An Nhiên nhiệt tình, điều này càng khiến Cố Niệm Niệm cảm thấy một trận chua xót.
Thì ra, Lý An Nhiên nói thật sự không sai, người theo đuổi cô ta quả thật là ùn ùn kéo đến, bởi vì lão ba của cô ta là Lý Lập quốc...
Cố Niệm Niệm yên lặng ăn cơm, đã từng khiến cô cho rằng anh trai giữ thân trong sạch cuối cùng vẫn là quỳ dưới váy lựu của Lý An Nhiên, hoặc, cô cũng từng nói sẽ vì anh trai giữ thân trong sạch nhưng cuối cùng cũng vẫn thua trước “tiền quyền”. Cô vốn không muốn nghĩ như vậy, thế nhưng anh trai mỗi lần đối với Lý An Nhiên quan tâm như vậy, điểm này khiến cô quả thật có chút thất vọng.
Một đĩa ngao chuyển qua trước mắt, với thói quen của Cố Niệm Niệm nhất định sẽ đưa tay, thế nhưng khi sắp tiếp xúc cô sẽ dừng lại. Tại sao? Bởi vì trong đầu cô lóa lên một câu nói bá đạo của ác ma Kỷ Thiên Hạo: “Em sau này chỉ được phục vụ cho một mình tôi.” Không tự chủ thân thể Cố Niệm Niệm hơi run. Từ lúc nào lời của Kỷ Thiên Hạo lại có ma lực lớn như vậy chứ, dù anh không ở bên cạnh cô, giọng của anh ta vẫn như cũ vang lên rõ ràng.
Cố Niệm Niệm không nói rõ được cảm xúc của cô lúc này, giống như giận dỗi vậy, cô để đĩa ngao ở trước mặt, yên lặng chọn lựa.
Khi Cố Thanh Hoa đang nhiệt tình tiếp đón Lý An Nhiên, cũng không quên quan sát Cố Niệm Niệm đang ngồi bên cạnh anh ta. Nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, anh ta bất giác cười. Trên đời này không có bất kỳ người con gái nào khiến anh ta quên đi cô, chỉ là có lúc... Thân bất do kỉ!
Cố Tư Thành lầm bầm, tự nhiên nhìn ra Cố Thanh Hoa hôm nay có gì khác thường. Ngay cả Niệm Niệm có nụ cười ngọt ngào như thế, hôm nay đều trở nên không vui, anh ta cảm thấy anh cả thật sự rất quá đáng. Thế nhưng, trong nhà này, Cố Thanh Hoa chính là quyền uy, cho dù anh ta không vui, cũng không thể trước mặt người ngoài bày ra bộ mặt khó coi với anh cả được. Tóm lại, bữa cơm này không vui vẻ gì cả.
“Niệm Niệm, anh muốn ăn ngao.” Đột nhiên, Cố Tư Thành mở miệng, liếm liếm môi, ý là muốn cô gỡ cho anh ta.
“Anh không tự gỡ được à?” Cố Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh ta.
“Cố Niệm Niệm, anh là anh trai của em đó, em rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là kính già yêu trẻ không?” Cố Tư Thành bất mãn, tóm lại cứ cảm thấy anh hai của cô thật đáng thất vọng.
Cố Niệm Niệm không để ý anh ta, tiếp tục gỡ ngao trong đĩa. Thật ra, cô là đang lưỡng lự, một đĩa ngao này sớm đã vượt qua số lượng cô đã từng gỡ, thế nhưng cô vẫn tiếp tục làm. Làm sao có thể hình dung tâm trạng lúc này của cô? Có chút buồn phiền về sự khác thường của anh cả, lại có chút cố