Kỷ Thiên Hạo vừa rồi dùng sức ném đĩa ngao đó vào tường, thịt ngao rơi tán loạn trên sàn, đĩa bị vỡ tan. Mọi hình động đều dừng lại, không gian yên tĩnh chết người. Chỉ có Cố Niệm Niệm vẫn lựa ngao trong đĩa, vẻ mặt điềm nhiên, động tác từ tốn.
Bỗng nhiên, Kỷ Thiên Hạo cười, tiếng cười lạnh lẽo rợn người khiến mọi người ở đây phải hoảng sợ: “Cố Niệm Niệm, đừng quên em cũng bị tôi làm bẩn rồi!” Ngữ điệu của anh lạnh lẽo, làm chấn kinh mọi người.
Cố Niệm Niệm không nói, giống như tất cả những điều Kỷ Thiên Hạo không có ảnh hưởng đến cô. Thế nhưng, Cố Tư Thành lại không như vậy. Nghe thấy Kỷ Thiên Hạo nói đã vấy bẩn Cố Niệm Niệm, anh ta mặc kệ sự ngăn cản của anh cả, một cú đấm giáng vào Kỷ Thiên Hạo: “Anh là đồ khốn! Tôi phải thay Niệm Niệm dậy dỗ anh!”
Kỷ Thiên Hạo khinh thường nhìn anh ta, khi cú đấm của anh ta lao đến, anh một tay chế ngự mà không có biểu cảm gì. Cố Tư Thành nghiến răng rên rỉ, nhếch chân muốn đá vào bụng của Kỷ Thiên Hạo. Kỷ Thiên Hạo thân thể khẽ động, bẽ ngoặc tay của Cố Tư Thành về phía sau. Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, đi kèm với tiếng rên rỉ đáng thương của Cổ Tư Thành.
Kỷ Thiên Hạo không có định bỏ qua cho Cổ Tư Thành, anh nhấc chân giẫm lên ngực của Cố Tư Thành, một cước rồi lại cước, anh giường như trút hết buồn bực lên người Cố Tư Thành. Cố Tư Thành cắn răng, không muốn khuất phục trước Kỷ Thiên Hạo. Nhưng, vì Cố Niệm Niệm, anh ta cắn răng kiên trì, xương sườn của anh đã gãy có điều anh tuyệt đối sẽ không xin tha!
Cố Niệm Niệm nhìn Cố Tư Thành, nước mắt rơi xuống. Trong cơn điên loạn của Kỷ Thiên Hạo, cô nhặt xong ngao và đứng dậy, mang nó đến trước mặt Cố Thanh Hoa: “Anh cả, anh ăn.”
Cố Thanh Hoa sững sờ, đây chính là người con gái mà anh đã nhìn từ bé cho đến lớn, cô lại có thể bướng bỉnh như vậy. Anh ta định đón lấy, anh ta hiểu hàm nghĩa tượng trưng cho đĩa ngao này. Nhưng, anh ta cuối cùng không có đón lấy, bởi vì bên tai anh ta truyền đến tiếng giễu cợt của Kỷ Thiên Hạo: “Cố Thanh Hoa, Cố Thị của anh chắc mới vượt qua nguy cơ phải không?”
Đây là ám hiệu của ác ma, đây là con dao đoạt mạng Cố Thanh Hoa.
Cố Niệm Niệm yên tĩnh nhìn Cố Thanh Hoa, không động đậy gì nhìn anh ta chậm chạp quay người. Một giây sau, nước mắt của cô rơi, đĩa đồ ăn vỡ tan...
Cô ngay cả khóc cũng yên lặng như vậy, dần dần, cô quay người: Anh cả, anh có biết, chỉ cần anh dám nhận lấy cái đĩa ngao nhiễm máu của anh hai, Cố Niệm Niệm em cho dù lên núi đao xuống biển lửa em sẽ đi cùng anh. Em có dũng khí, cam tâm tình nguyện đi chết, nhưng tại sao anh không từ bỏ được?! Anh cả, sinh tử của chúng ta gắn liền, chỉ chỉ cần có một động tác của anh, Niệm Niệm sẽ không từ không bỏ. Nhưng tại sao, anh cuối cùng cho em lại là sự thất vọng...”
Cố Tư Thành bị Kỷ Thiên Hạo đánh đến nỗi máu chảy đầm đìa, khóe miệng cũng trào máu. Thế nhưng, anh ta vẫn cười như cũ, cười rất tươi. Cố Niệm Niệm khuỵu xuống, lấy trong túi áo ra chiếc khăn lụa. Cô nhẹ nhàng lau máu ở khóe miệng của Cố Tư Thành, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, là tại cô...
“Niệm Niệm, đừng khóc, anh hai không đau.” Cố Tư Thành đưa bàn tay đang run chạm lên mặt của Cố Niệm Niệm. Khóe miệng bầm tím nhưng anh ta vẫn mỉm cười, Niệm Niệm của anh ta, anh ta cuối cùng đã chạm được sự ấm áp của cô rồi.
Cố Niệm Niệm không nói gì, tran chứa nước mắt nhìn Cố Tư Thành. Cô đưa tay nắm chặt tay của Cố Tư Thành, từ lúc nào, anh hai của cô đã biến thành một người đàn ông có thể nắm được một mảnh trời. Cô mỉm cười, nụ cười chủa sự an ủi.
Kỷ Thiên Hạo thấy dáng vẻ Cố Niệm Niệm dịu dàng với Cố Tư Thành thì vô thức tức giận.
Cố Thanh Hoa nín nhịn, anh ta thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Cố Niệm Niệm và sắc mặt đau khổ của Cố Tư Thành, gân xanh trên trán lộ rõ, hai môi mím chặt run rẩy, mắt hơi ướt.
Tay nắm chặt lại, cơn đau của anh ta từng trận từng trận kéo đến. Giống như đã hạ quyết tâm, anh ta đi về hướng Cố Niệm Niệm. Anh ta quyết định rồi, anh ta muốn ôm Niệm Niệm của anh ta vào lòng mà không thèm quan tâm cái giá phải trả nữa, nói với cô, anh nguyện ý cùng cô đến cùng trời cuối đất, cho dù mất tất cả cũng không sao cả!
Nhưng cuối cùng tất cả đều đã muộn rồi, Cố Niệm Niệm đỡ Cố Tư Thành dậy, ánh mắt của cô nhìn về phía Lý An Nhiên: “Giúp tôi gọi điện thoại được không?”
Lý An Nhiên ngơ ngác gật đầu, mau chóng gọi xe cấp cứu. Cố Niệm Niệm mỉm cười cảm kích, cận thận dìu Cố Tư Thành ngồi trên sô pha, sau đó cô quay sang nhìn Kỷ Thiên Hạo lạnh nhạt nói: “Anh em nhà họ Cố chúng tôi đã bị anh làm nhục đủ rồi, có thể đi được chưa?”
Kỷ Thiên Hạo là người bá đạo, ương ngạnh. Thế nhưng, lần này anh đã thua, thua bởi người phụ nữ vừa bướng bỉnh vừa dịu dàng này, anh ngẩn người nhìn cô, ánh mắt chất chứa nỗi đau. Như thế thì sao, Kỷ Thiên Hạo vẫn ngang ngược. Sau chút mất mát, anh vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, anh nhìn ánh mắt kiên định của Cố Niệm Niệm, âm thầm thề: Cố Niệm Niệm em là người của một mình Kỷ Thiên Hạo tôi! Cả đời này dù có chết, người khác cũng đừng hòng động được vào đồ của Kỷ Thiên Hạo tôi!
Cố Niệm Niệm nhìn Kỷ Thiên Hạo, nỗi đau âm ĩ khiến cô không thể được. Đừng quay đầu, cô tiếp tục nghiêng người chăm sóc cho Cố Tư Thành.
Lý An Nhiên đã hiểu, thì ra tất cả mọi chuyện đều không phải cô ta cảm giác sai. Kỷ Thiên Hạo để ý người phụ nữ này, có lẽ đã thật sự yêu sâu đậm rồi. Thế nhưng người phụ nữ đó rất bướng bỉnh, cô nói cô thích người dịu dàng, những người dịu dàng cô muốn chỉ không phải Kỷ Gia Phong, mà là Cố Thanh Hoa.
Lúc này, Lý An Nhiên có chút buồn bực, lại có chút hả hê. Khi thấy Kỷ nhị gia cũng ăn khổ, trong lòng